“Hoàng hậu thế nào rồi?” Hướng Vấn Thiên sốt sắng hỏi ám vệ mới vừa bước ra.
“Bẩm hoàng thượng, cũng may vết thương của hoàng hậu vẫn chưa trúng tim nên còn có thể cứu chữa được. Hiện tại thần đã cầm máu và sử dụng một số loại thuốc, hoàng hậu sẽ sớm tỉnh lại thôi ạ.”
Nghe nói nàng sẽ sớm tỉnh lại, Hướng Vấn Thiên bất giác thở phào một hơi. Nhìn thấy biểu hiện này của hắn, các ám vệ đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Thủ lĩnh ám vệ đứng ra lên tiếng: “Hoàng thượng, đám người mưu sát hôm nay sau khi bị bắt đều đồng loạt cắn lưỡi tự sát, xem ra bọn chúng là tử sĩ đã được đào tạo bài bản.”
Nhắc đến bọn chúng, ánh mắt Hướng Vấn Thiên hiện lên một tia sắc lạnh: “Không tìm thấy dấu vết gì sao?”
“Bẩm hoàng thượng, không có. Việc hoàng thượng xuất cung hôm nay hoàn toàn là ngẫu nhiên, lý ra chuyện này rất khó để xảy ra, trừ khi…”
Người đó đang nói thì ngừng lại, ý tứ rõ ràng là muốn nhắm đến Ái Tử Lạp Hy. Mặc dù nàng là người đỡ thay hoàng thượng một đao thì cũng không thể loại trừ khả năng này.
Hướng Vấn Thiên im lặng không đáp. . Truyện Mạt Thế
Trong khi đó, Thập Nam, một ám vệ được giao nhiệm vụ thường xuyên theo dõi Thập Nhất lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, trong quá trình đưa người đến đây, hoàng hậu đánh ngã không ít thị vệ nên thần cho rằng việc này đã không còn là bí mật. Hơn nữa, quán trọ mà hoàng hậu đã đưa người tới đầu tiên là một sản nghiệp của Lưu vương. Lúc ấy người chỉ được khoác bộ y phục thái giám nên rất có thể sự hiện diện của người đã bị phát hiện từ lúc này.”
Lưu vương, em trai nam chính, trước đây đã từng là đối thủ cạnh tranh ngôi vị với Hướng Vấn Thiên.
“Nghe ra có vẻ rất hợp lý, nhưng cách thức liều lĩnh này không giống Hướng Lưu Hiền mà trẫm biết.”
Dù sao hiện tại cũng không thu thập được gì nhiều nên Hướng Vấn Thiên chỉ có thể tạm gác sang việc đó một bên, bước vào gian phòng Thập Nhất đang nằm.
Nhìn thiếu nữ đang nằm yên tĩnh ở đó, trong lòng nam chính hiện lên rất nhiều mâu thuẫn.
Là bởi vì thật sự mất đi trí nhớ nên Ái Tử Lạp Hy mới sẵn sàng hy sinh thân mình để cứu hắn, hay thật sự giống như lời thuộc hạ đã nói, tất cả đều là vở kịch do nàng tạo nên?
Thật ra trong lòng Hướng Vấn Thiên có chút nghiêng về vế đầu hơn, hắn không tin Ái Tử Lạp Hy có thể đoán trước địa điểm hắn đến để mà thực hiện mai phục như vậy.
Chính bởi vì cán cân của hắn đã nghiêng về nàng nên Hướng Vấn Thiên càng rối bời hơn. Hắn lẽ ra không nên có thứ cảm xúc này với Ái Tử Lạp Hy.
Nhìn thiếu nữ vẫn đang say giấc, miệng hắn khẽ mở nói nhỏ: “Lạp Hy… nếu tất cả đều là cái bẫy thì nàng thật sự khiến ta phải nhảy vào trong rồi…”
Một nam nhân luôn được bao vây bởi rất nhiều nữ nhân như Hướng Vấn Thiên chắc chắn sẽ bị những thứ khác biệt thu hút, và Vân Mộng Vũ đã từng là một sự khác biệt như thế. Một người duy nhất hắn không nhìn thấy tham vọng, sự chiếm hữu hay bất kỳ đòi hỏi nào.
Nhưng sự xuất hiện của Thập Nhất lại đập tan hoàn toàn cái gọi là duy nhất ấy, thậm chí còn đem lại ấn tượng lớn hơn đối với nam chính. Không biết từ lúc nào hắn bắt đầu nhìn tới cô nhiều hơn, có những cảm xúc khác lạ mà chính hắn cũng không rõ.
“Từ sau khi nàng thường xuyên gây hấn với trẫm cũng là lúc trẫm nhận ra ánh nhìn của nàng thay đổi. Đây có phải cũng là chiêu thức lạt mềm buộc chặt không?” Hướng Vấn Thiên ôm đầu cười khổ. Dù là gì thì nàng cũng thành công rồi.
Hắn đã từng nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ Lạp Hy dành cho mình, nhưng trước giờ vẫn luôn phớt lờ nó, không phải chỉ vì Vân Mộng Vũ, mà còn vì nàng là đại công chúa Tây Lương.
Là nam nhân, là hoàng thượng của một đất nước chưa thực sự có được thái bình, Hướng Vấn Thiên mang rất nhiều mộng tưởng cùng tham vọng. Hắn sẽ không để bất kỳ thứ gì có thể cản bước mình tồn tại.
Hướng Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đầy suy tư, rồi đột nhiên nắm chặt bàn tay, giống như đã quyết định điều gì đó.
Bàn tay hắn bất giác giơ lên trong không khí, hướng về gương mặt không chút huyết sắc kia… ngày một gần hơn…
“Bẩm hoàng thượng…” Tiếng nói vang lên bên ngoài làm động tác của nam chính phải dừng lại.
“Đổng tướng quân đã đến rồi ạ.”
Hướng Vấn Thiên thu lại cánh tay, đứng dậy bước ra mở cửa.
Một nam nhân cao lớn sừng sững mặc áo giáp đã đứng ngay phía trước.
“Hoàng thúc mới từ quân doanh đến đây sao?”
Trông thấy Hướng Vấn Thiên, Đổng Trác lập tức hành lễ.
Để đảm bảo an toàn, thủ lĩnh ám vệ đã cho người gọi Đổng Trác đến để hộ tống bọn họ trở về cung. Ai mà biết liệu đám người mưu sát có cử thêm một đợt nào khác hay không.
“Nghe nói hoàng hậu đã bị thương, người không sao chứ?”
“Nàng vẫn đang bất tỉnh nên trẫm muốn lập tức đưa nàng về hoàng cung. Làm phiền hoàng thúc rồi.”
“Đây là nghĩa vụ của thần. Thần đã điều động năm ngàn binh sĩ đến đây. Hiện tại, chúng ta có thể xuất phát ngay.”
“Được.”
Bởi vì Hướng Vấn Thiên đứng chắn ngay cửa và Đổng Trác cũng tự biết thân phận nên không dám nhìn vào bên trong.
Đợi khi nam chính tự tay ôm nữ nhân ra ngoài thì hắn mới trông thấy một tà váy màu tím nhạt. Gương mặt thiếu nữ hoàn toàn bị che khuất, chỉ có thân thể nhỏ nhắn cùng vết máu đỏ trên ngực rất nổi bật.
Trông theo dáng vẻ rời đi của hoàng thượng, ánh mắt Đổng Trác dường như hiện lên sự nghiền ngẫm.
“Đổng tướng quân, chúng ta cũng mau đi thôi.”
“Ừm… Đi thôi.”
Sau khi hộ tống đến cổng hoàng cung thì Đổng Trác liền nhanh chóng trở lại quân doanh của mình. Lúc này Thập Nhất được Hướng Vấn Thiên ôm mới vội vàng tỉnh dậy.
Mợ nó, hồi nãy cũng quá nguy hiểm rồi. Đổng Trác chưa nhận ra cô đâu đúng không?
Cả cái tên nam chính chết tiệt này nữa, ai mà ngờ hắn lại tự tay bế cô trở về thế này.
Cảm nhận được người trong lòng động đậy, Hướng Vấn Thiên cúi xuống, thấy Ái Tử Lạp Hy đã tỉnh dậy thì hiện ra một tia vui mừng.
“Lạp Hy, nàng tỉnh rồi.”
Giả dối! Đừng tưởng cô không biết vừa nãy hắn đã nảy sinh sát ý với cô nhé! Tên khốn!
Thập Nhất muốn ngồi dậy thì bị Hướng Vấn Thiên giữ lại: “Đừng động đậy, vết thương của nàng sẽ lại chảy máu mất.”
“Ta không sao.”
Mặc kệ ngăn cản, thiếu nữ vẫn rời khỏi cái ôm của hắn, cảm giác mềm mại biến mất, Hướng Vấn Thiên xoa xoa bàn tay, có chút mất mát.
Không khí trong xe rất im ắng, nam chính lên tiếng phá vỡ trước: “Nếu không phải nàng đỡ thay trẫm một đao này thì không biết trẫm sẽ thế nào nữa. Lạp Hy, cảm tạ nàng.”
“Hoàng thượng quá lời rồi. Đây cũng coi như là nghĩa vụ của hoàng hậu Nam triều. Nếu ta chết sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu, nhưng tính mạng của người lại vô cùng quan trọng với cả Nam Quốc. Dù là ai cũng sẽ làm như vậy.”
Nghe thấy giọng điệu xa lạ của đối phương, Hướng Vấn Thiên có chút khó chịu.
“Vậy chẳng lẽ hành động lúc đó của nàng chỉ bởi vì thân phận hoàng thượng của trẫm ư?”
“Còn vì cả thân thận đại công chúa Tây Lương quốc của ta nữa. Người cũng biết nếu Nam quốc gặp chuyện thì Tây Lương cũng khó yên ổn mà.”
Đột nhiên Ái Tử Lạp Hy quay lại giọng điệu trách nhiệm như xưa làm Hướng Vấn Thiên phải nhíu mày, không phải lúc này nàng lên làm loạn hoặc đòi hỏi khen thưởng gì đó sao?
“Thế mà mới hôm trước có người đòi trở về Tây Lương, còn nói không muốn làm hoàng hậu nữa đấy.”
Nghe đến đây, thiếu nữ đột nhiên nở một nụ cười nhạt, là nụ cười mang theo chút buồn bã.
“Bởi vì đó là lời nói của một người mất trí, nên mới có thể hênh hoang vì sự sủng ái giả tạo.”
“Nàng…” Hướng Vấn Thiên kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt, dù mang sắc mặt tái nhợt thì ánh mắt nàng vẫn rất sáng và thanh tỉnh.
“Hoàng thượng… Thời gian qua đã gây phiền phức cho người nhiều rồi.”
“Nàng… nhớ lại rồi? Từ khi nào?” Hướng Vấn Thiên khó khăn nói.
“Là lúc kiếm đâm vào ngực, cảm nhận được sự đau đớn và cả cảm giác cận kề cái chết, có lẽ vì vậy nên ta mới có thể nhớ lại. Xem ra… cũng nên cảm ơn tên sát thủ ấy.”
Cạch…
Một tiếng cạch đột ngột vang lên, là tiếng kiệu được đặt xuống đất vì bọn họ đã tới cổng Khôn Ninh cung.
Trông thấy Ái Tử Lạp Hy định đứng dậy, Hướng Vấn Thiên theo bản năng muốn đỡ nàng thì nghe thấy câu nói lạnh nhạt:
“Ta đã nhớ lại tất cả rồi nên hoàng thượng không cần đóng kịch nữa đâu.”
Đóng kịch ư?
Hướng Vấn Thiên đột nhiên không thể nói gì, có gì đó như nghẹn ứ ở họng, khiến hắn không thể cất lời.
Thập Nhất hành lễ với nam chính xong liền bỏ lại hắn, bước ra bên ngoài.
Ngồi trong kiệu, Hướng Vấn Thiên nghe thấy giọng nói hỏi han của cung nữ, cũng nghe thấy phân phó gọi thái y của nàng. Hắn muốn bước ra, nhưng cơ thể giống như không nghe lệnh hắn. Cứ thế, chiếc kiệu lần nữa được bưng lên, dần dần rời xa Khôn Ninh cung, trở về tẩm cung của hoàng thượng.
Rèm màn được vén lên, trông thấy bóng dáng thiếu nữ gần như dựa hẳn vào người cung nữ bên cạnh, bàn tay Hướng Vấn Thiên bất giác nắm chặt. Trước mặt hắn, nàng không hề lộ ra dù chỉ một chút sự yếu đuối đó.
Hắn bắt đầu tự hỏi có phải bản thân đã quá đa nghi, cũng quá tính toán với Ái Tử Lạp Hy. Nếu như có dã tâm, nàng lẽ ra nên tranh thủ cơ hội này để chiếm lấy quyền lợi và cả tình cảm của hắn.
Hướng Vấn Thiên đưa tay chạm vào ngực, nếu nàng chịu làm như vậy, có lẽ trái tim hắn đã không phải khó chịu như lúc này.
“Ái Tử Lạp Hy, trẫm phải làm gì với nàng đây?”