Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 271: Chương 271: Hồng Hạnh Xuất Tường (29)




Đổng Trác vừa bước vào nhà lao đã nhìn thấy một người áo đen bịt kín mặt mày, xung quanh hắn là rất nhiều xác lính canh đang nằm trên đất.

“Ngươi là ai?”

Người áo đen không trả lời, lập tức lao vào đánh đấm. Mặc dù là hai đánh một nhưng bọn họ cũng không hề trên cơ chút nào. Cuối cùng còn bị đối phương gạt chân ngã xuống đất.

Đổng Trác đuổi theo không bao lâu liền bị mất dấu đối phương.

Lông mày hắn nhíu chặt, nhìn về hướng mà tên bịt mặt đã chạy, ngờ ngợ nhận ra điều gì.

Thập Nhất cắm cúi chạy trốn Đổng Trác, chỉ khi thật sự đã kéo xa khoảng cách với hắn mới dám đứng lại thở phào:

“Phù… suýt nữa thì bị bắt tại trận rồi.”

Về đến tẩm cung, Thập Nhất nhanh chóng cởi bộ y phục đen trên người ra, phi tang chứng cứ.

“Nãi Nghê, A Dĩ, bây giờ các ngươi cùng ta qua chỗ phụ vương.”

“Hoàng hậu, nô tỳ nghe nói hoàng thượng đã tỉnh lại rồi. Đám quý phi đều đang lục đục đi thăm hoàng thượng, người cũng phải chuẩn bị đi ngay.”

“Không cần đâu. Ngày mai lại đến.”

Đợi nghe tin nhân chứng duy nhất bị giết chết thì Hướng Vấn Thiên làm gì có tâm trạng mà đón tiếp ai nữa chứ. Cô hiện tại vẫn nên tạo cho mình một chứng cứ ngoại phạm thì tốt hơn.

Ngao Vương và thái tử Nặc Sa cũng đang ở trong cung nên chẳng mấy chốc bọn họ đã gặp nhau.

“Lạp Hy, mấy năm nay có phải để con chịu ủy khuất rồi không?” Đôi mắt Ngao Vương nhìn Thập Nhất rất chân thật mà không phải chỉ là những lời thăm hỏi cho có.

“Phụ vương yên tâm, mấy năm nay nhi thần sống rất tốt. Dù sao cũng là hoàng hậu, không ai bắt nạt được nhi thần.”

Tây Lương quốc có ba vị công chúa, Ái Tử Lạp Hy chính là người được Ngao Vương sủng ái nhất. Việc ông ta lựa chọn nàng để gả qua Nam quốc không phải vì không yêu thương nguyên chủ, mà là tin tưởng nàng sẽ làm việc này tốt hơn các muội muội, có lẽ chính ông ta cũng không thể ngờ Hướng Vấn Thiên lại có mưu đồ thâm độc đến vậy.

“Thân làm phụ vương nhưng lại chỉ có thể để con ở lại đây một mình đối phó với kẻ địch, bổn vương… thật đáng trách.”

“Phụ vương, người thật sự suy nghĩ như vậy sao?”

“Bổn vương bảo vệ trăm vạn dân chúng, lại không thể đứng ra bảo vệ nữ nhi của mình, còn điều gì khiến bổn vương hổ thẹn hơn nữa.”

Thái tử Nặc Sa ngồi một bên nhìn hai người mà lông mày cau chặt, có lẽ chính hắn cũng đang tự trách bản thân.

Nếu là Ái Tử Lạp Hy chân chính có lẽ nàng đã lập tức lên tiếng an ủi phụ vương, nhận nó làm trách nhiệm của mình, còn Thập Nhất thì lại tranh thủ sự áy náy này, đòi hỏi với Ngao Vương:

“Khi mọi chuyện đã kết thúc, nếu nhi thần có thể toàn mạng trở về Tây Lương thì phụ vương, người có thể hứa sẽ cho nhi thần làm chủ cuộc đời sau đó của mình không?”

Ngao Vương hơi ngẩn ra vì lời đề nghị đột xuất này, nhưng sau đó ông ta lại nhanh chóng gật đầu: “Được. Bổn vương sẽ phê chuẩn mọi mong muốn của con.”

“Không chỉ là phụ vương đâu, Lạp Hy, ca ca cũng hứa với muội, đợi trở về Tây Lương quốc, muội chắc chắn sẽ được sải cánh tự do như chim ưng trên bầu trời vậy. Ca ca sẽ bảo vệ đôi cánh của muội.”

Nhận được lời hứa của hai nhân vật quyền lực nhất Tây Lương quốc thì còn gì đảm bảo hơn nữa.

Thập Nhất lúc này mới rút ra từ ngực một cuốn sổ ghi chép nhỏ đưa cho Nặc Sa:

“Muội biết quân lính của chúng ta chỉ vừa mới trải qua trận đánh với Hà quốc còn chưa thể hồi phục. Nhưng hiện tại, trong vòng năm tháng, chúng ta buộc phải có lại đoàn quân dũng mãnh, thậm chí là dũng mãnh hơn cả Nam quốc. Cho nên muội muốn sau khi trở về Tây Lương, ca ca sẽ làm theo chỉ dẫn trong cuốn sách này, thay đổi khẩu phần ăn và cả việc tập luyện cho các binh sĩ.”

Nặc Sa cầm lấy cuốn sách, nghi hoặc hỏi về xuất xứ của nó.

Cái này tất nhiên là rút ra từ kinh nghiệm của bản thân Thập Nhất, nhưng để hợp lý mọi chuyện, cô chỉ có thể nói dối:

“Thời gian ba năm ở đây muội đã tìm hiểu không ít về cách huấn luyện binh sĩ nơi này. Ca ca không thấy tò mò rằng tại sao quân đội của Tây Lương lại ngày một mạnh mẽ hơn sao? Mặc dù có hình thể thấp bé hơn vậy mà đến bây giờ bọn họ gần như đã đuổi kịp chúng ta rồi.”

“Thời gian quá ít ỏi, nếu lúc này mới thay đổi thì có kịp không?”

“Kịp. Chắc chắn kịp. Chỉ cần người thống lĩnh là ca phải tuyệt đối làm theo cuốn sách đó. Cho dù binh linh than vãn hay quá sức, ca cũng không được mềm lòng. Việc này ca ca làm được đúng không?”

Đôi mắt thiếu nữ nhìn tới vô cùng quyết liệt, khiến cho Nặc Sa cũng đột nhiên khẩn trương hơn: “Chắc chắn là được rồi. Ca ca của muội là ai chứ!”

“Lạp Hy, bổn vương sẽ để lại cho con một đội ám vệ nhỏ. Bọn họ sẽ luôn luôn đi theo bảo vệ phía sau con.”

“Không cần đâu ạ.” Thập Nhất lập tức từ chối. Làm gì có ai bảo vệ cô tốt hơn chính bản thân cô nữa.

“Để Hướng Vấn Thiên phát hiện có ám vệ bên cạnh nhi thần thì chỉ tổ thêm nghi ngờ. Có đám thuộc hạ ở bên ngoài hoàng cung hỗ trợ nhi thần là đủ rồi. Phụ vương yên tâm, nhi thần thông minh hơn người nghĩ đó.”

Ngao Vương nở nụ cười hiền ái: “Bổn vương biết nữ nhi của mình rất thông minh mà.”

“Phải rồi, nếu Lạp Hy mà là nam nhi thì chức thái tử này cũng đâu đến lượt ta làm.”

Bập… Nặc Sa vừa phát biểu xong đã bị Ngao Vương không thương tiếc tát đầu một cái.

“A… phụ vương… sao người đánh nhi thần?”

“Nói ra mà còn không biết xấu hổ nữa. Bổn vương bảo ngươi chăm đọc sách lên mà ngươi đâu có chịu nghe.”

“Híc… Dù có đọc thì nhi thần cũng không hiểu mà.”

Bầu không khí căng thẳng trong phòng chẳng mấy chốc đã được xóa tan đi nhờ màn tranh cãi của hai phụ tử này.

“Phụ vương, ca ca, hai người định ở lại đây thêm mấy ngày nữa?”

“Hướng Vấn Thiên đã tỉnh lại rồi nên bổn vương sẽ sớm nói lời tạm biệt thôi. Phải trở về thật sớm để chuẩn bị mọi thứ.”

“Vậy ạ…” Thập Nhất liếc mắt tới A Dĩ đang đứng ở một góc phòng, khi nghe tới bọn họ sắp trở về, gương mặt thiếu nữ còn chẳng giấu nỗi buồn bã.

Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Nặc Sa là người tiễn bọn họ ra về.

“Tiễn tới đây được rồi. Ca quay lại đi.”

Trông bộ dạng Nặc Sa có vẻ lúng túng, hình như có gì khó nói.

“Có chuyện gì thì nói lẹ đi.”

“Ừm… cũng không có gì. Chỉ là… Ca nghĩ mình cũng phải đi thăm dò địa bàn kẻ địch một chút đúng không? Mà ca lại không rõ đường xá ở đây lắm, hay là muội cho ta mượn một người của muội đi.”

Cái cớ củ chuối gì vậy?

“Mượn người hả? Được thôi.” Thập Nhất vô cùng hào phóng, chỉ định người đang đứng phía sau mình. “Nãi Nghê, ta cho ngươi nghỉ ngơi một ngày, hãy ở lại đây giúp thái tử tìm hiểu kinh thành.”

Thập Nhất nói xong liền đi thẳng, còn vị thái tử nào đó thì ú ớ đến không nên lời.

Nặc Sa nhìn thiếu nữ đang dần khuất bóng, lại nhìn sang Nãi Nghê đứng trước mặt mình, đột nhiên muốn chửi thề.

“Thái tử điện hạ, người có muốn đi thăm thú kinh thành luôn không?”

“Không… không cần nữa đâu.” Nặc Sa nở nụ cười cứng ngắc. “Ha ha… Đột nhiên ta nhớ ra rằng mình có thể nhờ sứ thần cũng được.”

Về phía Thập Nhất, sau khi thành công cho thái tử ca ca ăn dưa bở, cô rất vui vẻ cùng với A Dĩ trở về Khôn Ninh cung.

Sau khi vào phòng, Thập Nhất mới lên tiếng hỏi A Dĩ: “Ngươi sẽ không trách ta chia uyên rẽ thúy chứ hả?”

“Công chúa… người… nói gì nô tỳ không hiểu?”

“A Dĩ, ngươi nghĩ ta không thể nhận ra vòng tay của ca ca mình sao?”

Gương mặt A Dĩ cắt không còn chút máu, nàng ta lập tức quỳ sụp xuống đất, hoảng sợ giải thích:

“Công chúa tha tội, nô tỳ… nô tỳ một chút cũng không dám vọng tưởng tới thái tử điện hạ… chỉ là… chỉ là…” Đôi mắt thiếu nữ đã đỏ hồng như sắp rơi nước mắt đến nơi.

Hành động của nàng thành công hù dọa đến Thập Nhất, cô cũng chưa nói gì mà, có cần khoa trương như vậy không?

“Đứng dậy đi. Ta có bắt ngươi quỳ sao?”

A Dĩ không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống từng hạt: “Không đâu, nô tỳ biết tội của mình.”

Nữ nhân đúng là phiền phức mà!

Thập Nhất không còn cách nào khác là kéo nàng lên, lại hung dữ ra lệnh: “Nín! Còn khóc nữa ta sẽ nói chuyện này cho Nặc Sa.”

“Hức…”

Thấy A Dĩ cuối cùng cũng chịu nín khóc, Thập Nhất mới đưa tới cho nàng chiếc khăn tay.

“Ta không định trách phạt ngươi. Có trách thì cũng là trách tên Nặc Sa ngu ngốc kia.”

“Híc… công chúa, điện hạ… điện hạ không có làm gì mà?”

Chính bởi vì không làm gì nên mới đáng trách đó!

“A Dĩ, ngươi biết thái tử thích ngươi đúng chứ?”

A Dĩ hoảng hốt phủ nhận: “Không… không có. Điện hạ sao có thể thích một người như nô tỳ!”

“Nếu không thì tại sao ngươi phải sợ khi ta bảo sẽ nói việc này với Nặc Sa? Ta là chủ nhân của ngươi mà ngươi cũng định lừa dối ư?”

“Xin lỗi công chúa… nô tỳ… nô tỳ chỉ không muốn ảnh hưởng đến thái tử điện hạ…” A Dĩ cúi gằm mặt vì xấu hổ.

Đúng vậy, nàng ta biết rõ Nặc Sa cũng thích mình nhưng lại cố tình giấu diếm tình cảm, thậm chí tự nguyện cùng Ái Tử Lạp Hy qua Nam quốc chính là để cắt đứt hoàn toàn thứ tình cảm này. Bởi vì một cung nữ thấp kém như nàng sẽ chỉ là hòn đá cản bước chân Nặc Sa.

“Công chúa yên tâm, nỗi lòng này nô tỳ sẽ chỉ giữ cho riêng mình đến chết thì thôi. Thái tử đã có hôn ước phù hợp, ngài ấy rồi sẽ trở thành bậc quân vương của Tây Lương quốc.”

“A Dĩ, ta không cảm thấy tình cảm của ngươi có vấn đề gì cả. Ta đã nói người đáng trách là Nặc Sa kia mới đúng.”

Lúc Thập Nhất nhìn thấy chiếc vòng tay trong túi gấm bị cướp đi của A Dĩ, cô đã lờ mờ đoán ra phần nào rồi. Hôm nay cô cố tình không tạo cơ hội cho bọn họ chính là vì không thích hành vi lén lút của Nặc Sa, hơn nữa hắn cũng đã có một vị hôn thê ở Tây Lương rồi.

“A Dĩ, sau này ta sẽ kiếm cho ngươi một nam nhân khác. Nặc Sa gì đó ngươi cứ vứt ra khỏi đầu đi. Nữ nhân xinh đẹp là để nam nhân tranh giành, chứ không phải mệt sức đi giành giật nam nhân.”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.