Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 272: Chương 272: Hồng Hạnh Xuất Tường (30)




“Khốn kiếp! Một hoàng cung với vô số thị vệ lại có thể để một kẻ ngoại lai xâm nhập giết chết tù nhân lúc nào không hay? Hình bộ thượng thư! Ngươi đây là muốn về vườn rồi đúng không?”

Hướng Vấn Thiên sắc mặt tái nhợt ngồi trên long sàng, không kìm được phẫn nộ nhìn xuống lão nhân đang quỳ dưới đất.

“Khụ… khụ…”

“Vi thần có tội, chỉ xin hoàng thượng bớt giận, bảo trọng long thể.”

Đầu mối quan trọng nhất lại bị giết mất thì bảo hắn làm sao không tức giận cho được đây!

“Nếu không phải các ngươi vô dụng thì trẫm sẽ phải tức giận như vậy sao?”

Tất cả quan lại đứng một bên đều không dám xen vào cơn giận của hoàng thượng lúc này.

Đợi khi đám quan lại đều đã bị đá đít ra ngoài, thủ lĩnh ám vệ của Hướng Vấn Thiên mới xuất hiện.

“Hoàng thượng, hạ thần tin rằng kẻ ám sát vẫn đang ở trong hoàng cung, rất có thể bên cạnh chúng ta có nội gián.”

“Nhị Nam, ngươi nghĩ kẻ tình nghi lớn nhất lần này là ai?”

“Bẩm hoàng thượng, phía theo dõi Lưu Vương có báo lại rằng hôm xảy ra án mạng đã nhìn thấy tên thái giám có tiếp xúc với Lưu Vương, tuy nhiên bọn họ lại không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện. Nếu thêm cả lần mưu sát trước đây thì Lưu Vương quả thật là tình nghi lớn nhất.”

Hướng Vấn Thiên cúi đầu suy nghĩ một lúc khá lâu, rồi đột ngột hỏi: “Nhị Nam, ngươi có nghi ngờ Hoàng thúc không?”

Ám vệ bị câu hỏi ấy làm cho kinh ngạc một hồi.

Đổng Trác ngã bệnh vào ngày xảy ra mưu sát, tù nhân thì bị giết chết đúng lúc hắn ghé đến, trước đó hắn lại còn đột nhiên có sự thân thiết với Lưu Vương. Những điều đó đủ để khiến người ta phải nghi ngờ, nhưng mà…

“Hoàng thượng, hạ thần biết Đổng tướng quân đã hai mươi năm rồi, ngài ấy thật sự không có bất kỳ một động lực nào để phải phản bội hoàng thượng cả. Thần biết có quá nhiều sự trùng hợp xung quanh Đổng tướng quân khiến người không thể không nghi hoặc, nhưng hạ thần càng nghiêng về trường hợp có người cố tình muốn chia rẽ hơn.”

Hướng Vấn Thiên liếc nhìn thủ lĩnh ám vệ một cái đầy ý tứ: “Ám vệ của trẫm thì không được hành xử chỉ dựa vào cảm tính. Mọi chuyện đều có thể xảy ra, và ngươi phải chịu trách nhiệm xác thực mọi khả năng ấy. Hiểu không?”

“Hạ thần tuân lệnh, hạ thần sẽ lập tức chia thành hai hướng điều tra chỗ Lưu Vương và Đổng tướng quân.”

Nhị Nam báo cáo xong mọi việc liền lui ra bên ngoài, trong tẩm cung chỉ còn lại Hướng Vấn Thiên và đám nô tài săn sóc.

Vừa mới tỉnh dậy đã gặp phải chuyện không tốt khiến nam chính vô cùng khó chịu, dù thái giám tổng quản có báo phi tử nọ hay phi tần kia muốn ghé thăm, thì hắn cũng đều từ chối tất thảy.

Mà hình như có một cái tên hắn vẫn chưa được nghe thấy…

“Đại tổng quản, từ lúc trẫm tỉnh dậy, hoàng hậu có ghé qua lần nào chưa?”

“Bẩm hoàng thượng, chưa ạ. Nhưng hoàng hậu đã gửi đến rất nhiều đồ ăn và thuốc bổ cho người.”

“Hừ… mấy thứ đó trẫm còn thiếu sao? Trẫm bị thương cũng là vì nàng ta, vậy mà… Đây là thái độ nên có đối với ân nhân ư?”

Có lẽ bởi vì tâm trạng bực bội sẵn nên Hướng Vấn Thiên đã không nhịn được mà nói ra khỏi miệng tiếng lòng của mình.

Trông thấy hoàng thượng không vui, thái giám tổng quản chỉ có thể tìm cách xoa dịu: “Khi hoàng thượng đang còn hôn mê thì hoàng hậu luôn là người ở bên cạnh người đấy ạ. Có lẽ hoàng hậu muốn để người nghỉ ngơi thật tốt.”

Nghe nói Ái Tử Lạp Hy vẫn luôn túc trực bên cạnh mình, Hướng Vấn Thiên không khỏi có chút hạ hỏa.

Hắn hạ lệnh: “Cho người gọi hoàng hậu đến đây.”

Một khắc sau, Thập Nhất lò rò xuất hiện ở càn thanh cung.

“Bái kiến hoàng thượng, không biết người cho gọi ta là có việc gì?”

“Lạp Hy, nàng cũng thật nhẫn tâm đó.”

“Ta lại làm gì khiến hoàng thượng tức giận rồi sao?”

“Phải đợi trẫm gọi thì nàng mới chịu xuất hiện ở đây, nàng còn dám hỏi tại sao trẫm tức giận? Coi như nàng không muốn làm tròn nghĩa vụ của một ái thê đi, vậy nàng cũng không nên đối xử với ân nhân của mình như thế.”

Thập Nhất âm thầm khinh bỉ, cứ làm như hắn thật sự muốn thay cô đỡ một kiếm đó vậy, rõ ràng đó chỉ là tai nạn hắn không ngờ đến.

Lúc đó nếu không phải cô ở bên cạnh giở trò với thanh kiếm, thì làm sao võ công mèo cào của tên thái giám kia có thể làm nam chính bị thương.

“Hoàng thượng, ta không phủ nhận hoàng thượng đã cứu ta, nhưng mà… ta thật sự muốn hỏi, nếu biết trước việc người sẽ bị thương và trúng độc, thậm chí là sẽ chết, thì người có còn muốn đứng ra che chắn cho ta hay không?”

Ánh mắt thiếu nữ đột ngột chiếu thẳng tới làm Hướng Vấn Thiên thoáng qua hốt hoảng, ánh mắt kia quá mạnh mẽ, quá bức bách, giống như có thể nhìn thấu những suy nghĩ của hắn vậy. Điều đó đã khiến hắn bỏ lỡ thời gian tốt nhất để trả lời.

“Xin hoàng thượng thứ lỗi, câu hỏi của ta ngu ngốc quá rồi. chuyện đó dĩ nhiên là không được phép xảy ra. Hoàng thượng tỉnh dậy chính là phước lành lớn nhất của Nam quốc.”

Nhìn thiếu nữ cúi đầu kính cẩn nói chuyện, Hướng Vấn Thiên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, vừa nãy hắn lẽ ra phải lập tức trả lời mới đúng. Không phải hắn đã định sẽ tìm cách kéo gần quan hệ với nàng ư?

“Hoàng thượng, ta thật sự cảm tạ vì ngày hôm đó hoàng thượng đã bảo vệ ta, nhưng hành động của người lại khiến dân chúng ngày càng thêm hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm? Về chuyện gì?”

“Còn chuyện gì khác ngoài những tin đồn gần đây nữa ạ? Hoàng thượng nào phải hạng người có thể bị mờ mắt bởi một nữ nhân, đã vậy lại còn là ta nữa chứ, thật là… quá hài hước rồi!”

Hướng Vấn Thiên trở nên cao giọng: “Tại sao lại không chứ?”

Thiếu nữ khẽ mỉm cười: “Câu hỏi này quá hiển nhiên đi. Cũng chỉ có người bên ngoài mới không biết nữ nhân thực sự trong lòng hoàng thượng là Vân quý phi mà thôi.”

Vân Mộng Vũ đột nhiên được nhắc đến làm Hướng Vấn Thiên hơi khựng lại. Những lời hành vi, lời nói bảo vệ nàng ta trước mặt Ái Tử Lạp Hy nhanh chóng được hắn nhớ lại.

Nam chính thoáng quá một chút bối rối.

“Mấy tin đồn vô căn cứ này cũng làm ta chạnh lòng một chút đấy ạ. Haizz… Đúng là có tiếng mà không có miếng.” Thập Nhất nhún vai, tỏ vẻ không quá quan tâm về lời đồn. “Cũng là do trong thoải thời gian mất trí ta đã làm quá nhiều việc hồ đồ. Thôi thì coi như tự gánh lấy hậu quả.”

“Lạp Hy, trẫm biết trước đó giữa chúng ta có quá nhiều sự bất đồng, nhưng hiện tại trẫm thật sự mong muốn có thể hóa giải tất cả với nàng. Về tin đồn bên ngoài nàng không cần quá bận tâm đâu, trẫm sẽ bảo hộ nàng.”

Nghe thấy câu cuối, thiếu nữ dường như thoáng qua một tia kinh ngạc, chỉ là rất nhanh sau đó đã biến mất.

Thập Nhất lạnh nhạt đáp lại: “Vì quốc gia đại sự mà phải khiến hoàng thượng nhọc lòng cố gắng hòa ái với ta rồi. Hoàng thượng an tâm, dù là hoàng hậu Nam Triều hay đại công chúa Tây Lương, ta đều sẽ không phát ngôn bất cứ điều gì với phụ vương có thể gây ảnh hưởng giao hữu hai nước đâu. Hoàng thượng và ta cứ nước sông không phạm nước giếng như trước kia là được.”

Hướng Vấn Thiên cau chặt lông mày, tại sao hắn thậm chí đã xuống nước trước mà đối phương lại có thái độ đó chứ?

“Không liên quan đến chuyện chính trị, trẫm muốn… làm đôi phu thê đúng nghĩa với nàng. Lạp Hy, nàng nghĩ tại sao ta phải bất chấp sự an nguy của mình để cứu nàng?”

“Hoàng thượng cứ nhắc đi nhắc lại sự việc đó là muốn ta phải báo đáp ân nghĩa này ư? Dù sao ta cũng từng cứu hoàng thượng một lần. Vậy… coi như chúng ta hòa nhé?”

“Nàng…” Lúc này thì Hướng Vấn Thiên đã thật sự tức giận, thái độ mà hắn muốn thấy không phải như vậy.

“Trẫm không cần nàng báo đáp, trẫm cứu nàng là tự nguyện, cũng là chân tình của trẫm. Lạp Hy… cả lần đó nàng cứu trẫm cũng vậy, trẫm không tin hành động của nàng chỉ duy nhất bởi vì nghĩa vụ hay thân phận. Lúc cấp bách nhất cũng là lúc người ta thể hiện thật nhất tấm lòng của mình, nàng vẫn có tình cảm với trẫm đúng không?”

Hướng Vấn Thiên gắt gao dán chặt ánh mắt vào người thiếu nữ kia, như không muốn bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào. Hắn không tin tình cảm của một nữ nhân lại có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được.

Trong ánh nhìn ấy, đôi mắt thiếu nữ lạnh băng, chẳng lộ ra thứ cảm xúc giấu diếm hay bối rối như hắn muốn. Nàng đứng đó, thản nhiên đáp trả lại hắn:

“Hoàng thượng đề cao ta quá rồi, là nữ nhân, trái tim của ta không đủ rộng lớn để có thể quên hết những lời người đã từng nói, hay những gì người đã từng làm. Ừm… Nếu hoàng thượng muốn phạt đòn ta vì sự hỗn láo này thì ta cũng xin nhận.”

Sắc mặt Hướng Vấn Thiên không khỏi đen đi, lời nói ấy chắc khác nào đang tát vào mặt hắn một cái thật đau.

Nàng vẫn ghim thù vụ bị phạt đòn lần đó.

“Vậy xem ra… nàng nhất quyết không muốn có mối quan hệ hòa hoãn với trẫm?”

“Người là hoàng thượng, còn ta chỉ là một hoàng hậu chưa biết sẽ bị phế bỏ lúc nào, làm sao ta dám chứ? Chỉ mong người từ nay giơ cao đánh khẽ là ta đã vô cùng cảm tạ rồi.”

Thập Nhất cúi người hành lễ: “Nếu không còn gì khác, xin phép hoàng thượng cho ta về nghỉ ngơi sớm.”

“Không được!” Hướng Vấn Thiên không nhịn được mà to tiếng.

“Thân là hoàng hậu, nàng phải thực hiện nghĩa vụ chăm sóc cho trẫm, chăm sóc cho phu quân của nàng. Lạp Hy, nàng ở lại đây!”

Ở Nam quốc này, hắn là hoàng thượng, là quyền lực cao nhất, nếu nhẹ nhàng không thể giải quyết, thì hắn không ngại sử dụng đến quyền uy của mình.

Kiêu ngạo, ngang ngược thì sao, ở đây nàng đều phải nghe lời hắn!1

“Hoàng hậu, nàng không ngại đút thuốc cho phu quân mình đâu đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.