“Ma vương, chúng ta là đang bảo vệ người. Với thân thể ma cốt, người tuyệt đối không thể song tu với Nguyên Nhạc hay bất kỳ một người có linh lực nào.” Dạ Tư Ngạo lên tiếng khuyên bảo, bọn họ cố gắng ngăn cản việc tốt của Thập Nhất đều là có nguyên do.
Nhưng mà lời khuyên răn của hắn không hề lọt tai đối với Thập Nhất.
“Nếu người thích, thần có thể đem tới rất nhiều nam nhân ma tộc trắng trẻo xinh trai hơn cả Nguyên Nhạc.” Dạ Tư Phùng nói thêm.
“Vậy có nam nhân nào ngực bự hơn ta không?”1
“Hả?” Câu hỏi của Thập Nhất làm hai nam nhân há hốc miệng.
“Các ngươi không nghe lầm đâu. Sở thích của ta là ngực bự. Kiếm không được thì đừng có nói đến việc này nữa.”
Dạ Tư Ngạo cau mày: “Vậy tên Nguyên Nhạc đó cũng đâu có… như sở thích của ngài.”
“Đúng vậy. Cho nên nếu các ngươi muốn ta bỏ hắn thì ít nhất cũng phải kiếm được người tốt hơn hắn chứ.”
Dạ Tư Ngạo cảm thấy ma vương đây là đang cố tình làm khó bọn hắn. Làm gì có nam nhân nào như nàng nói.
“Thôi, nói chuyện đủ rồi, các ngươi nên đi. Ta còn phải làm việc trọng đại.” Thập Nhất bẻ bẻ ngón tay, nói bằng lời không được thì chỉ có cách dùng nắm đấm thôi.
Cô chuẩn bị tiễn hai người nam nhân họ Dạ này ra khỏi Nhạc Tịnh Phong thì đột nhiên đằng sau vang lên tiếng bước chân.
Là Nguyên Nhạc xuất hiện với một đĩa thức ăn gì đó trong tay, hắn dường như không hề nghe thấy cuộc hội thoại vừa rồi của bọn họ, chỉ hướng đĩa thức ăn về phía Thập Nhất:
“Nàng nếm thử xem, là thịt nai xào ta mới làm.”
Thập Nhất nuốt nước bọt nhìn đĩa thức ăn, mặc dù không còn cháy đen như trước đây, nhưng cô đoán vị của nó vẫn sẽ dở ẹc như cũ mà thôi.
“Bụng ta còn chưa đói mấy, hay là để…”
Thập Nhất xoay lưng, phía sau là một mảng trống không, bóng dáng hai nam nhân hay kim thiền đều đã biến mất không tung tích.
Đuổi mãi không đi nhưng đến lúc cần bọn hắn thì chạy còn nhanh hơn ngựa nữa.
Trong ánh mắt chờ đợi của Nguyên Nhạc, Thập Nhất chỉ có thể cầm đũa ăn thử. Hơn cả sự mong đợi, ít nhất thì thứ này đã có thể gọi là thức ăn rồi.
Nhìn thấy thiếu nữ gắp đũa lần thứ hai, đôi mắt Nguyên Nhạc lập tức sáng lên: “Ta có tiến bộ rồi phải không?”
“Đúng vậy.” Tuy là vị không ổn lắm.
Thập Nhất lặng lẽ nhấp một ngụm trà. Có hơi mặn hơn bình thường, nhưng cô cũng không nói điều này ra.
Lần đầu tiên nấu ăn thành công, Nguyên Nhạc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng Thập Nhất vẫn cảm nhận được hắn đang vô cùng vui vẻ.
“Sao chàng cứ phải cố gắng nấu ăn vậy?” Thập Nhất khó hiểu, cô cũng đâu có yêu cầu hắn phải nấu cho mình.
Nguyên Nhạc đặt đĩa ăn xuống, đôi mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn thiếu nữ: “Chỉ là ta muốn nấu cho nàng ăn thôi.”
Hắn vừa ngồi xuống, Thập Nhất đã nghiêng người qua, gương mặt hai người cách nhau vài xăng ti mét, khóe môi thiếu nữ cong cong:
“Vậy đồ ăn của chàng ta đã ăn xong rồi, bây giờ có phải sư phụ nên thường cho đồ đệ không?”
Nhìn gương mặt sát gần của thiếu nữ, tín hiệu nguy hiểm vang lên trong đầu Nguyên Nhạc, hắn muốn đứng dậy lại phát hiện thiếu nữ đã ghì chặt tay mình.
“Không phải người cực khổ nấu ăn là ta sao? Ta mới nên là người được thưởng.”
Thập Nhất sảng khoái đồng ý: “Được, vậy ta thưởng cho chàng.”
Cô nói xong liền hạ môi mình xuống đôi môi hồng phớt đối diện, mân mê, gặm nhấm như đang thưởng thức món ăn ngon lành.
Đối với sự chủ động của thiếu nữ, Nguyên Nhạc chỉ có thể bị động nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này. Nhưng nụ hôn còn chưa kéo dài bao lâu thì bàn tay ai đó lại bắt đầu táy máy trên người hắn.
Nguyên Nhạc nắm chặt cổ tay đang đặt trên thắt lưng, ngăn cản bước tiến của nó. Hắn rời khỏi nụ hôn, giọng nói trầm khàn vang lên: “Thập Nhất… đủ rồi.”
“Chưa đủ. Phần thưởng của ta chỉ mới bắt đầu thôi.” Thập Nhất cúi xuống, rõ ràng là muốn tiếp tục nụ hôn nhưng cô lại nhận được cái ngoảnh đầu đi.
“Chúng ta… Chưa thành thân. Không thể.” Một lý do không thể quen thuộc hơn đến từ Nguyên Nhạc.
“Vậy tại sao mấy lần ta nói tổ chức hôn lễ thì chàng lại luôn bàn lùi?”
“Chúng ta bây giờ là sư đồ, thân phận này nếu thành hôn sẽ gây điều tiếng không tốt. Ta đang chờ đợi một cơ hội thích hợp hơn.”
“Không đúng. Chàng đang nói dối.” Thập Nhất nhìn Nguyên Nhạc vẫn luôn trốn tránh. Mới đầu cô có thể không nhận ra, nhưng sau này thì cô thấy rằng thành thân chỉ là cái cớ của hắn mà thôi.
“Chàng đang trả thù ta đấy à?”
“Trả thù? Sao ta phải trả thù nàng?”
Thập Nhất có cảm giác như hắn đang cố tình dày vò cô để lấy lại công bằng cho những thế giới trước ấy.
Được rồi, đến ký ức hắn còn không có thì nói đến cái gì mà trả thù chứ. Rốt cuộc nguyên nhân là gì đây?
“Tên Dạ Tư Ngạo đã nói gì với chàng sao?”
Nếu tên đó dám nói linh tinh về việc ma cốt không thể song tu với đạo sĩ, Thập Nhất thật sự sẽ đem hắn ra xử tử.
“Không có, hắn không nói gì với ta cả.”
Nhìn thái độ này của Nguyên Nhạc, cô thấy mình đã tìm ra đúng vấn đề rồi.
“Ta phải đi khâu mồm tên Dạ Tư Ngạo đó.”
Thập Nhất hùng hổ đứng dậy lại bị vòng tay của Nguyên Nhạc ôm lấy: “Không phải hắn. Thập Nhất… ta không có nhiều kiến thức về ma cốt, nhưng đủ để biết nếu nàng song tu với ta sẽ bị tổn hại. Ta… không muốn điều đó.”
Giữa ma tộc bình thường và con người đều có thể sinh con nhưng riêng ma cốt lại có tính chất vô cùng đặc thù. Người đó có thể hút sinh khí con người hay đạo sĩ để tăng sức mạnh. Còn khi song tu ma lực lại rất dễ bị trộn lẫn, giao thoa với linh lực. Điều đó sẽ khiến ma cốt bị tổn hại nguyên khí.
Đạo lực càng cao thì càng ảnh hưởng đến người mang ma cốt.
Thập Nhất vốn không bận tâm tới việc này, vì với tuổi thọ ngắn ngủi của Lãm Đồ Hinh thì có tổn hại chút nguyên khí hay không đều như vậy. Nhưng Nguyên Nhạc thì không thể mặc kệ tất cả mà song tu với cô được.
“Vậy chàng định cả đời không song tu với ta sao?”
Nguyên Nhạc lặng lẽ gia tăng vòng tay: “Thập Nhất, ta không nói dối nàng. Chúng ta sẽ thành thân, đến lúc đó ta sẽ không ngăn cản bất cứ hành vi nào của nàng. Có thể đợi ta không?”
Nằm trong cái ôm ấm áp của hắn, với giọng nói đầy thành khẩn và chân thành ấy, Thập Nhất không thể không gật đầu đồng ý.
Haizz… có chút hối hận.
Rosy: Ai biết Nhất ca hối hận gì không?