Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 187: Chương 187: Sư Phụ, Song Tu Không? (30)




Trên đỉnh núi Nhạc Tịnh phong, dưới tán cây xum xuê, bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp ngồi dựa lưng vào nam nhân tuấn tú. Hai người im lặng không nói, bên tai là tiếng cành lá đang nhẹ rung rinh theo gió, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thoang thoảng của đất trời và cỏ cây.

Trong khung cảnh yên ắng như vậy, Nguyên Nhạc nhẹ nhàng lên tiếng: “Có thể kể cho ta nghe về nàng không?”

Đôi mắt Thập Nhất đã nhắm lại từ lâu, nghe câu hỏi của Nguyên Nhạc, đôi môi nhỏ khẽ hé mở: “Chuyện của ta không có gì vui.”

“Nhưng ta muốn nghe. Ta muốn biết thật nhiều thứ về nàng.”

Nguyên Nhạc chỉ biết nàng tên là Thập Nhất, có một sư phụ kỳ lạ, còn lại hoàn toàn không có chút thông tin gì.

Thập Nhất không biết phải bắt đầu nói từ đâu, cô bảo hắn: “Vậy chàng hỏi đi, ta sẽ trả lời.”

“Tại sao nàng xuất hiện trong thân xác của Lãm Đồ Hinh?”

“Ta có nhiệm vụ khi đến đây.”

Thập Nhất nói xong thì dừng lại một chút, chờ đợi xem hệ thống kia có lên tiếng ngăn cản gì không.

Không thấy nó online, vậy là nó không yêu cầu cô giấu diếm Nguyên Nhạc như những người khác.

“Nói ngắn gọn thì ta bị một hệ thống lừa đảo đem tới đây để làm culi, ta phải hoàn thành tâm nguyện của thân xác này, đồng thời ngăn cản cuộc chiến giữa ma giới và nhân giới.”

Thập Nhất nói xong thì đột nhiên cảm nhận được hơi thở bất ổn của nam nhân đang ôm mình phía sau. Nhưng có lẽ hắn chỉ đang kinh ngạc vì lời cô nói thôi. Cô lên tiếng trấn an:

“Đừng lo, cuộc chiến đó chắc chắn sẽ không xảy ra nữa đâu.”

Từ khi Thập Nhất đến thế giới này thay thế Lãm Đồ Hinh, đào hoa của nữ chính đã chẳng còn cơ hội phát huy tác dụng, nên làm sao có thể xảy ra hỗn chiến như trong cốt truyện được nữa.

Thập Nhất đã tự tin như vậy đấy.

Ở nơi cô không nhìn thấy, gương mặt Nguyên Nhạc đang có biểu cảm vô cùng kỳ lạ. Phải mất một lúc sau, hắn mới lấy lại bình tĩnh, rồi hỏi qua vấn đề khác:

“Có thể kể cho ta nghe về quê hương của nàng không?”

Thập Nhất lặng lẽ mở mắt, trong đôi mắt trong sáng không chút vẩn đục ấy là một chút mơ màng như đang nghĩ về điều gì đó.

“Đó là một thế giới vừa giống cũng vừa rất khác với nơi này. Một nơi mà con người sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được. Ở nơi đó ta sống cùng với sư phụ, sư công và còn có mười vị sư huynh. Ừm… Ta nghĩ rất khó để kể hết cho chàng nghe về bọn họ.”

Với vốn từ ít ỏi của mình, Thập Nhất không biết phải dùng từ ngữ thế nào để diễn tả về đám sư huynh cho Nguyên Nhạc nghe nữa. Đối với 10 vị mang tiếng là sư huynh kia, bọn họ càng giống đệ đệ của cô hơn. Vì thế cô quyết định bỏ qua luôn.

“Sư phụ của ta là một người rất đặc biệt, là đặc biệt theo cả nghĩa đen và bóng. Ngài là mỹ nhân xinh đẹp nhất mà ta từng gặp, mặc dù ngực không lớn lắm. Nhưng bù lại chân rất dài và eo thì khá thon thả. À… nó chỉ nhỏ khi chưa ăn uống thôi.”

Nguyên Nhạc cũng đến bó tay với phong cách miêu tả chân thực này của Thập Nhất.

“Khác với ta, sư phụ rất hay cười, gương mặt người giống như luôn có nụ cười hiện hữu trên môi vậy. Là một người thích lo chuyện bao đồng, chỉ thích đến những nơi ồn ào và tiêu tốn rất nhiều tiền bạc.”

“So với ta thì 10 vị sư huynh kia càng giống bản sao của sư phụ hơn. Ở bên cạnh bọn họ dù muốn hay không thì không khí đều rất tăng động.”

Những lúc ồn ào vượt quá mức chịu đựng, Thập Nhất chỉ có thể dùng tới nắm đấm để ngăn cản đám sư huynh làm trò con bò.

“Có lẽ bọn họ đang cố gắng làm ta cười. Nhưng trong mắt ta thì đó chỉ là hành động ngốc nghếch, nham nhở.”

Thập Nhất vốn là người mặt đơ, từ sau thế giới đầu tiên phải làm diễn viên thì cô đã chẳng còn lý do để gượng ép bản thân cười nữa.

Không phải cô cố tình ra vẻ cool ngầu mà chỉ đơn giản là không có thói quen đó thôi.

Thập Nhất quay đầu nói với Nguyên Nhạc: “Mặc dù không thích cười, nhưng ta thích nhìn nụ cười của chàng. Nguyên Nhạc, chàng nên cười nhiều một chút cho ta xem.”

Người nam nhân này cũng thật ngoan ngoãn, cô vừa nói thì khóe môi hắn cũng thật sự kéo ra một nụ cười nhẹ.

“Được.”

“Chụt…” Thập Nhất hào phóng thưởng cho hắn một cái hôn phớt nhẹ.

“Chàng như thế này đáng yêu hơn rất nhiều đó.”

Nguyên Nhạc trước đây lúc nào cũng mang bộ mặt nghiêm túc, lạnh nhạt, hững hờ như không vương vấn điều gì trên thế gian này vậy.

Thập Nhất tất nhiên không muốn nhìn thấy bản sao thứ hai của mình.

Dù không nhìn thấy nụ cười của thiếu nữ thì thông qua gương mặt lãnh đạm ấy, Nguyên Nhạc vẫn nhận ra tâm trạng cô đang cao hứng.

Từ giờ hắn sẽ cố gắng cười nhiều một chút vậy.

“Nàng có nhớ quê hương của mình không?”

Đối với người khác, Thập Nhất có thể dửng dưng hay vô tình đến bất ngờ nhưng thật ra trong lòng cô vẫn có một số thứ mấu chốt. Mà mấu chốt lớn nhất của cô là khu rừng bạt ngàn xanh ngát, có tòa cung điện trắng nguy nga sừng sững đầy thần bí.

“Nếu nói không thì quá giả dối rồi. Nhưng điều đó dần dần cũng vơi bớt đi.”

Mà hắn, người vẫn luôn đi qua từng thế giới cùng Thập Nhất, có lẽ chính là tác động không nhỏ khiến cô cảm thấy bớt cô đơn phần nào.

“Việc đi làm nhiệm vụ này cũng có thể coi như một kỳ nghỉ dài hạn cho ta đấy. Chàng không biết trước đây ta bận rộn thế nào đâu.”

Bởi vì sư phụ là một người có trách nhiệm rất lớn, nhưng lại vô cùng ham chơi, thường xuyên cùng sư công bỏ trốn đi đâu đó nên Thập Nhất phải là người đứng ra dàn xếp tất cả.

“Nhiều lúc ta có cảm giác sư phụ thu nạp đồ đệ chỉ để kiếm người giúp việc ấy, vì 10 vị sư huynh kia đều quá ngu ngốc nên người mới nạp thêm ta.”

Nguyên Nhạc vẫn luôn có sự tò mò nhất định với vị sư phụ truyền kỳ của Thập Nhất, người đã tiêm nhiễm vào đầu nàng một số điều không đúng đắn.

Dù lời nói có vẻ như trách cứ nhưng hắn biết rõ nàng có sự kính trọng rất lớn đối với sư phụ mình.

“Ta có chuyện này muốn hỏi, tên của mấy vị sư huynh nàng sẽ không phải là từ A Nhất đến A Thập chứ?”

“Đúng rồi, sao chàng biết vậy?”

Nguyên Nhạc thật không biết nói sao luôn.

Hắn đã thấy cái tên Thập Nhất có chút là lạ, vì nó giống như không có họ vậy. Bây giờ xem ra người sư phụ kia thật sự chỉ đặt tên theo thứ tự đồ đệ mà thôi.

Thập Nhất - mười một. Hừm… có chút tùy ý quá rồi.

“Tên của bọn ta đều kèm theo họ của sư phụ. Bình thường người sẽ gọi các huynh ấy là A Nhất, A Nhị… Vậy mà chàng cũng đoán ra được!” Thập Nhất khen ngợi.

Nguyên Nhạc đen mặt: Điều này thì có gì khó đoán đâu hả!

“Vậy sao nàng chỉ nói cho ta mỗi tên?”

Thập Nhất nhận ra bản thân đã vô tình nói ra vấn đề không nên đề cập đến rồi.

Một lúc sau cô cũng chưa trả lời câu hỏi của hắn, điều ấy khiến Nguyên Nhạc nghi hoặc: “Có gì khó nói sao?”

“Đúng vậy.”

Dù sao thì hắn cũng là người mà Thập Nhất không biết là địch hay ta, người có xuất thân cùng một thế giới với cô nhưng thân thế hoàn toàn được hệ thống che giấu.

Cô có thể thích hắn lúc này, thì điều đó cũng không có nghĩa Thập Nhất sẽ hoàn toàn tin tưởng Nguyên Nhạc và cả hệ thống kia. Bản thân cô tiếp nhận hắn, sẵn sàng chấp nhận hậu quả của nó ở sau này. Nhưng điều kiện tiên quyết là không liên quan đến người khác.

Cô sẽ chỉ trả lời toàn bộ khi bản thân được đối diện với chân dung thực sự của hắn chứ không phải là bây giờ.

“Ta muốn trả lời câu hỏi khác. Được không?”

Mặc dù bị từ chối nhưng Nguyên Nhạc không quá buồn bã. Bản thân sự xuất hiện của nàng ở đây đã đầy huyền bí và khó tin rồi. Hắn tò mò về cô, nhưng không nhất định phải biết cho bằng được.

“Thập Nhất, ta nghĩ muốn gọi nàng bằng cái tên khác. Một cái tên đặc biệt chỉ giữa hai chúng ta.” Nguyên Nhạc nhanh chóng đổi chủ đề.

Thập Nhất ngẫm nghĩ một hồi.

“Hình như chàng là người duy nhất gọi ta là Thập Nhất đấy. Vậy chưa đủ đặc biệt hả?”

“Hửm? Vậy mọi người gọi nàng là gì?”

Nguyên Nhạc còn nghĩ đó sẽ là một cái tên như tiểu Nhất hay Thập Nhất muội gì đó. Nhưng đáp án của cô khiến hắn sốc hơn nhiều.

“Là Nhất Ca.”

Nhất Ca… cái tên khiến cho Nguyên Nhạc nhớ đến lời khẳng định trước đây của cô rằng bên trong nàng vốn là nam nhân.

“Thập Nhất… nàng… ở nguyên bản thân thể mình, rốt cuộc là nam hay nữ?” Lúc hỏi câu này môi hắn có chút run nhẹ.

Thập Nhất lại chẳng hề để tâm đến phản ứng của Nguyên Nhạc, khẳng khái trả lời:

“Là nam a.”

Nghe thiếu nữ nói xong, tay chân Nguyên Nhạc lập tức run rẩy, hắn không biết bản thân nên tiếp tục ôm hay phải đẩy thiếu nữ trong lòng ra nữa.

Hắn còn tưởng cô trước giờ chỉ nói giỡn thôi. Cuối cùng là thật sao?

Trong khi Nguyên Nhạc đang tìm cách cố gắng chấp nhận việc hắn thích một nữ nhân có linh hồn của nam nhân thì giọng nói Thập Nhất tiếp tục vang lên:

“Ta là nam nhân có chút thiếu sót. Ừm, chỉ cần có thêm cục thịt thừa giữa hai chân là hoàn chỉnh luôn.”1

Nguyên Nhạc đứng hình:!!! Nàng là đang cố tình đùa giỡn hắn phải không?1

Chỉ trong chốc lát thôi mà hắn có cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục rồi lại được người ta vớt lên.

Nguyên Nhạc hờn dỗi chôn đầu vào vai cô: “Lần sau đừng có hù dọa ta như vậy nữa.”

Thập Nhất ngơ ngác không hiểu, cô nãy giờ có làm gì hắn đâu nhỉ?1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.