Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 201: Chương 201: Sư Phụ, Song Tu Không? (44)




Nguyên Nhạc tỉnh dậy liền trông thấy bản thân đang nằm trong vòng ôm của Thập Nhất. Hắn đưa tay lên xoa hai bên thái dương, cảm thấy có chút đau đầu.

“Chàng chịu tỉnh rồi.” Thập Nhất cũng đã thức giấc từ lúc nào lên tiếng.

“Ta bị làm sao vậy?”

“Chàng không nhớ gì sao?”

Nguyên Nhạc tìm kiếm trong ký ức của mình, điều mà hắn nhớ duy nhất là việc bản thân bám theo Dạ Tư Ngạo thì bắt gặp Bách Lâm.

“Hình như Bách Lâm muốn giết ta? Là nàng đến kịp nên ta mới thoát khỏi. Nhưng ta không nhớ sau đó thì thế nào.”

Thập Nhất với tay lấy chén thuốc trên bàn đưa tới trước miệng Nguyên Nhạc. Đợi hắn uống xong, cô vừa lau miệng cho hắn vừa hỏi: “Bách Lâm vốn không phải đối thủ của chàng mà. Sao đột nhiên lại bị hắn hù dọa vậy hả?”

“Ta không rõ nữa.”

Nguyên Nhạc lục tìm trong ký ức, hắn hoàn toàn không rõ lý do bản thân bị Bách Lâm đánh bại. Phần ký ức về tên Bách Lâm giả đã bị hắn lãng quên một cách kỳ lạ.

Nguyên Nhạc là người duy nhất biết trong thân xác Bách Lâm đã từng tồn tại một người khác, và bí mật đó bây giờ sẽ bị chôn lấp.

“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu. Năm ngày thôi.”

“Vậy đám người tu sĩ đó thế nào rồi? Còn Dạ Tư Ngạo nữa, hắn là người cấu kết với Bách Lâm!”

“Bọn chúng đều khai nhận hết rồi. Tuy nhiên Bách Lâm thì đã chết, là tự bạo kinh mạch mà chết.”

Lúc Thập Nhất trông thấy Bách Lâm ở cùng một chỗ với đám tu sĩ nào đó, cô có chút không không ngờ tới. Nghe nói Nhẫn tông sau thất bại ở trận chiến với các tông môn khác đã bị tan đàn xẻ nghé. Những người sống sót nếu không phải giấu danh tính tìm một tông môn khác thì chính là dựa vào năng lực để mưu sinh.

Có lẽ bởi vì vẫn còn chút hào quang nam chính nên Bách Lâm đã may mắn bám vào được nữ nhi của một chưởng môn tông môn nhỏ. Sau đấy thì Dạ Tư Ngạo tìm đến Bách Lâm và mọi chuyện trở thành như bây giờ.

“Vậy còn Lý Nguyệt thì sao?”

“Sao chàng lại hỏi về Lý Nguyệt?”

“Đó là người duy nhất nàng có chút để tâm ở Nhẫn tông, nên ta mới tò mò. Ta nhớ nàng ta vẫn luôn thích theo đuôi Bách Lâm.”

“Sai rồi. Chàng là người duy nhất ta để tâm, còn Lý Nguyệt… Chỉ là một người ngốc nghếch mà ta không ghét thôi. Có lẽ người ngốc đó đã được một người ngốc khác cứu vớt rồi.”

Nguyên Nhạc không hiểu lời của cô lắm, nhưng hắn cũng không hỏi han thêm nữa. Dù sao hắn chỉ là thuận miệng mà hỏi thăm.

Thập Nhất bình thường đều khá kiệm lời, chỉ khi nào được hỏi tới thì mới trả lời, nhưng hôm nay cô lại đột nhiên chủ động kể chuyện với hắn:

“Trước đó ta thường xuyên đến nhân giới không chỉ bởi vì tìm bắt các ma tộc phản bội mà còn bởi vì chuyện này. Ta vốn biết Dạ Tư Ngạo sẽ phản bội mình, lại không ngờ tới hắn sẽ ra tay sớm như vậy. Cũng may là ta… Đã không đến muộn.”

Thập Nhất vừa nói vừa vuốt vuốt những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt hắn. Đột nhiên, trái tim Nguyên Nhạc có chút rung động, bởi vì hắn… nhìn thấy từ cô sự dịu dàng rất lạ… Hắn không biết khác biệt ở chỗ nào nữa, chỉ là… dường như nó càng nhẹ nhàng, càng khiến hắn chìm đắm vào thiếu nữ trước mặt hơn.

Nguyên Nhạc há miệng định nói gì đó thì một đôi môi mềm mại đã đi tới phủ lấp môi hắn, nuốt đi toàn bộ những gì hắn định nói. Nụ hôn này không bá đạo, vồ vập mà nhẹ nhàng tiến tới, từng chút, từng chút lấy đi lý trí của hắn. Trong cơn mê say, hắn dường như nghe thấy giọng nói của nàng:

“Có lẽ ta lại thích chàng hơn một chút rồi.”

...

Sau vài ngày tĩnh dưỡng, Nguyên Nhạc được Thập Nhất dẫn đến nơi giam giữ đám tu sĩ và Dạ Tư Ngạo. Không gian hơi tối khiến hắn không thể nhìn thấy rõ bên trong, quanh mũi là một mùi máu nồng đậm rất rõ.

Thập Nhất cố tình để bọn hắn sống đến bây giờ, vốn cho rằng đợi khi Nguyên Nhạc tỉnh dậy thì mặc hắn tự giải quyết bọn chúng, nhưng hắn lại không tỏ vẻ quan tâm hay cảm động gì cả.

“Thập Nhất, những người kia nàng muốn giết hay thả ta đều không có ý kiến. Nhưng mà…” Nguyên Nhạc nhìn về người nam nhân đang ngồi trong một góc hang động, từ bộ y phục có thể đoán được đó là Dạ Tư Ngạo, “Nàng vẫn nên cho Dạ Tư Ngạo một đường sống.”

Hắn ta dù sao cũng là người có tầm ảnh hưởng trong ma tộc. Nguyên Nhạc cho rằng nếu giết thẳng tay sẽ khiến Thập Nhất gặp chút phiền phức với mấy tay thân cận của hắn.

“Ý chàng là ta phải sợ tên ma vương tiền nhiệm đó?”

Thập Nhất đưa mắt nhìn thập đại hộ pháp sau lưng, đặc biệt nhìn tới Dạ Tư Phùng: “Các ngươi có ý định tạo phản không?”

Sau khoảng thời gian phục vụ vị ma vương tân nhiệm này, bọn chúng đều hiểu rõ con người thật đằng sau vẻ bề ngoài có vẻ như không quan tâm bất cứ điều gì kia đáng sợ như thế nào. Mười nam nhân lập tức quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt sợ hãi đồng thanh trả lời:

“Chúng thần tuyệt đối không dám!”

“Không phải không dám mà là không thể. Các ngươi muốn tạo phản thì ít nhất hãy tu luyện để đánh thắng ta đi đã.”

Thập Nhất tuyên bố xong thì kéo Nguyên Nhạc rời đi, để lại thập đại hộ pháp quỳ trước cửa phòng giam. Trong đôi mắt bọn chúng đồng loạt lộ ra sự e sợ.

Nếu như Nguyên Nhạc bước vào sâu hơn bên trong cửa động, liền sẽ trông thấy bộ dạng không còn giống người của đám tu sĩ kia. Trên cơ thể chúng thấm đẫm máu đỏ và không chỗ nào là lành lặn vì trải qua vô số tra tấn.

Người có cơ thể trọn vẹn nhất trong số đó chỉ duy nhất có Dạ Tư Ngạo. Hắn không trải qua hành hạ về thể xác, nhưng hàng ngày đều phải chứng kiến cảnh tượng tra tấn bằng những phương thức ác độc nhất. Đó là móc mắt, xẻ thịt, là lấy máu, rút xương, đau đớn đến muốn chết đi lại không chết được.

Dạ Tư Ngạo lúc này đã không còn dáng vẻ trẻ trung ngày xưa mà trở thành ông già râu tóc bạc phơ chỉ biết ngồi một góc run rẩy. Mặc cho Dạ Tư Phùng bên ngoài có gọi bao nhiêu lần đều không nhận được hồi đáp.

Dạ Tư Phùng chỉ có thể thở hắt ra một hơi rồi quay lưng rời khỏi đó. Hắn cũng đã từng thử lên tiếng xin tha cho phụ thân mình, nhưng cuối cùng lại bị Thập Nhất tẩn một trận cùng với câu nói: “Ngươi muốn cứu phụ thân thì hãy trở thành ma vương đi.”

Lúc đầu Dạ Tư Phùng chỉ cho rằng câu nói đó là một lời chế giễu của Thập Nhất, nhưng sau này, khi nhìn thấy phụ thân mình thật sự không nằm trong số những người bị phanh thây, thì hắn mới vội vàng chạy đến cảm tạ cô.

“Lời cảm tạ đó sai đối tượng rồi. Ngươi nghĩ tại sao ta lại để ông ta sống hả?”

Dạ Tư Phùng ngơ ngác nghe Thập Nhất nói tiếp.

“Cho đến lúc ngươi thật sự trở thành ma vương, ông ta vẫn sẽ bị giam trong ngục và chịu đau đớn. Dạ Tư Phùng, muốn cứu phụ thân thì tự mình nỗ lực đi.”

Trước khi có sự xuất hiện của Thập Nhất, Dạ Tư Phùng với tính cách ham chơi vẫn luôn tìm cách trốn tránh vị trí ma vương kia. Bởi vì là đứa con duy nhất của Dạ Tư Ngạo, nên hắn gần như sẽ là người kế nhiệm tương lai. Cho đến khi Thập Nhất xuất hiện, hắn cho rằng mình sẽ mãi mãi không bị trách nhiệm kia trói buộc nữa thì cô lại đột nhiên cho hắn một đệ nghị chấn động này.

“Sao vậy? Ngươi không muốn cứu phụ thân? Vậy thì để ông ta đi chết luôn là được.”

“Không! Không có!” Dạ Tư Phùng vội vàng lên tiếng, “Thần sẽ làm theo những gì người muốn.”

“Tốt. Vậy từ nay ngươi sẽ chịu sự giảng dạy và tập luyện của các hộ pháp.”

Mặc dù Dạ Tư Phùng cũng nằm trong đội ngũ Thập đại hộ pháp nhưng sức mạnh hay kiến thức của hắn đều là yếu nhất. Nếu như trong cốt truyện nguyên bản, hắn trở thành mà vương một cách nhanh chóng chỉ để đi cướp mỹ nhân, thì bây giờ hắn sẽ phải học tập thật đàng hoàng.

“Xong rồi thì lui ra đi.”

“Vâng, ma vương.”

Dạ Tư Phùng đi được vài bước, lại đột nhiên quay lại nói: “Nếu sau này ma vương có nhi tử hoặc thay đổi ý định, thần tuyệt đối tình nguyện lui xuống làm người phò trợ.”

“Ngươi lo xa quá rồi đấy. Đợi ngươi đủ tư cách lên làm ma vương đã rồi nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.