Bởi vì Dạ Tư Phùng đột nhiên nhắc đến chuyện con cái, nên khi trở về gặp mặt Nguyên Nhạc, ánh mắt cô bất giác thường xuyên nhìn đến bụng hắn.
“Nàng làm gì mà nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ vậy hả?”
“Nguyên Nhạc, khi nào chàng mang thai?”1
Phụt… Nước trà trong miệng Nguyên Nhạc chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ra ngoài.
“Nàng… nói cái gì?” Nguyên Nhạc không dám tin hỏi lại, có phải là hắn nghe lầm rồi không?
“Ta hỏi lâu vậy rồi sao chàng chưa mang thai?”
Phản ứng đầu tiên của Nguyên Nhạc là kinh ngạc, thiếu nữ này còn nhớ giới tính của hắn nữa không vậy?
“Thập Nhất, việc mang thai chỉ có nàng làm được thôi!”
“Ta là nam nhân, sao có thể mang thai được!”
Nguyên Nhạc: Cô cũng biết nam nhân không mang thai được mà còn dám hỏi hắn!
Nguyên Nhạc đã từng cố gắng chấn chỉnh lại vấn đề này với Thập Nhất, nhưng lần nào cô cũng chỉ ừ hử cho có, rồi sau đó lại như cũ nhận mình là nam. Haizz… Hắn thật sự bế tắc với chấp niệm này của cô.
“Vậy khi nào chàng mang thai?” Thập Nhất dường như không định bỏ qua câu hỏi này cho đến khi nhận được câu trả lời mình muốn.
“Ta cũng là nam nhân, tất nhiên không thể mang thai được! Còn nàng… ừm, nàng đang mang hình hài nữ nhân. Nên người có thể mang thai trong hai chúng ta chỉ có nàng. Hiểu chưa?”
Thấy Thập Nhập im lặng như đang nghiền ngẫm trong đầu, nhưng thật ra là cô đang nói chuyện với Đại Thần.
[Hệ thống, ta có thể mang thai không?]
[Không thể. Cô sẽ không bao giờ có con cái ở đây đâu.]
Theo như Đại Thần nói thì bởi vì cô là người làm nhiệm vụ, nên việc để lại hậu thế(*) trong thế giới nhiệm vụ hoàn toàn bị nghiêm cấm. Những thân xác sau khi cô xuyên vào đều sẽ mất đi khả năng sinh sản.
(*)Hậu thế: thế hệ sau.
Đối với thông tin này, Thập Nhất không tỏ ra vui hay buồn, chỉ cứ thế chấp nhận nó.
Nguyên Nhạc thấy cô không nói gì, lại cho rằng cô mất hứng nên nhẹ giọng an ủi: “Việc con cái này chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Nàng đừng buồn.”
“Ta không buồn. Nếu sau này chàng lỡ mang thai thì nhớ nói với ta đầu tiên đấy.”
Nguyên Nhạc dở khóc dở cười, thiếu nữ này là đang muốn chọc tức hắn đúng không?
Bởi vì không muốn bám lấy vấn đề khó nhằn này, hắn nhanh chóng đổi sang chủ đề khác: “Dạo này ta thấy nàng thường xuyên đi lại bên nhân giới. Có chuyện gì hả?”
“Không có gì, chỉ là hàng xóm láng giềng đi xã giao chút thôi.”
Từ khi nào mà ma giới với con người có thể dùng đến bốn chữ xa xỉ “hàng xóm láng giềng” vậy?
“Chàng không cần để tâm đến vấn đề này đâu. Dạo này không thấy chàng đến Hỏa Đồ, không cần tu luyện nữa sao?”
“Không cần. Ta cũng không muốn đắc đạo làm tiên, nên hiện tại việc tu luyện chỉ là để giết thời gian.” Nguyên Nhạc ôm ngang bụng Thập Nhất, điệu bộ có chút như làm nũng.
Gần đây cô khá bận rộn, khiến thời gian hai người gặp nhau trở nên ít hơn bao giờ hết. Nguyên Nhạc ngoài việc ăn ngủ, tu luyện lại không được phép động vào bất cứ thứ gì khác. Càng ngày hắn càng có cảm giác mình là một con chim hoàng yến do nàng nuôi dưỡng.
“Ta không thể cùng đi làm việc với nàng sao?”
“Vậy chàng có chịu mặc đồ nữ nhân không?”
Lại là điều kiện này! Nguyên Nhạc hừ lạnh: “Không bao giờ!”
Hắn như bây giờ mà cô còn suýt nữa quên luôn thân phận nam nhi của hắn. Đợi khi hắn mặc y phục nữ nhân một lần, cô liền sẽ biến hắn thành nữ nhân luôn mất!
Trông thấy bộ dạng không vui của Nguyên Nhạc, Thập Nhất đưa tay xoa xoa đầu hắn.
“Ta đã dặn nàng là đầu của nam nhân không thể tùy tiện sờ mà.” Nguyên Nhạc dù nói vậy nhưng cũng không ngăn cản hành động của cô.
“Ồ…” Miệng thì đã hiểu, còn tay cô vẫn chẳng rời khỏi đầu hắn, “Đợi thêm một thời gian ngắn nữa, khi công việc đều đã sắp xếp xong. Đến lúc đó ta sẽ bồi chàng đi bất cứ đâu. Được chứ?”
Có lẽ Nguyên Nhạc đã quá dễ dãi với thiếu nữ này rồi, vì chỉ một câu nói như vậy đã khiến lòng hắn nhanh chóng mềm lại. Đôi môi hắn khẽ câu lên: “Được… Bao lâu cũng sẽ đợi nàng.”
…
Nguyên Nhạc cho rằng lời hứa của Thập Nhất chính là đợi khi cô hết bận rộn sẽ dành thời gian đưa hắn đi ngao du đâu đó. Lại không ngờ rằng chuyến ngao du của bọn họ kéo dài đến cả trăm năm.
Một ngày nào đó, bởi vì thấy bọn họ đã rời khỏi ma giới khá lâu mà vẫn không thấy Thập Nhất nói đến chuyện trở về nên Nguyên Nhạc mới mở lời hỏi thử. Không ngờ lại nhận được đáp án ngoài sức tưởng tượng.
“Nàng nói Dạ Tư Phùng đã trở thành ma vương kế nhiệm? Nhưng mà đổi từ khi nào? Tại sao ta không biết? Sao nàng không nói với ta?” Nguyên Nhạc đặt câu hỏi dồn dập với cái người đang cầm đũa thuần thục xào đảo đồ ăn trên bếp.1
“Hửm? Ra là ta chưa nói với chàng à? Vậy bây giờ ta nói rồi đó!”
Nguyên Nhạc nhìn bộ mặt vô tội của Thập Nhất không nói lên lời. Việc quan trọng như vậy mà cô cũng có thể quên được hả?
Thập Nhất dừng lại động tác nấu của mình, nghiêm mặt hỏi hắn: “Ánh mắt chàng là sao? Đây là đang chê bai vì ta trở thành dân thường?”
Nguyên Nhạc thở hắt ra một hơi: “Nàng biết rõ ta không có ý này mà. Chỉ vì ta quá bất ngờ thôi. Nàng ở đâu hay làm gì đều không quan trọng. Híc… Nhưng về sau những tin tức chấn động có thể báo sớm một chút cho ta đỡ bỡ ngỡ không?”
“Ồ… ta biết rồi.” Thập Nhất ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói tiếp, “Vậy chàng chuẩn bị tinh thần đi, ta đoán là ma giới và nhân giới sẽ sớm bắt tay nhau thôi.”
Nguyên Nhạc tiếp tục bị tin tức thứ hai làm cho chấn động, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là không thể nào! Hàng vạn năm qua nhân - ma vẫn luôn là tử địch của nhau, làm sao có thể nói hòa là hòa.
Hắn nghiêm túc hỏi cô: “Bằng cách nào?”
“Không biết!”
“Hả?” Nguyên Nhạc há hốc miệng.
“Dù sao người làm việc đó là Dạ Tư Phùng, không phải ta.”
[Ký chủ, sao cô không nói cho Nguyên Nhạc biết suốt thời gian làm ma vương, cô thường xuyên lên nhân giới đã làm những gì?] Đại Thần đột ngột lên tiếng.
[Mấy việc tạp nham đó, nói với hắn làm gì!]
Đối với Thập Nhất, việc cô cố tình ra lệnh để Dạ Tư Phùng và các hộ pháp ra mặt cứu giúp một vài tông môn hay đám tu sĩ gặp nạn chỉ bởi vì tăng điểm công đức theo gợi ý của hệ thống. Bọn chúng mới là người dốc sức làm việc, còn cô chỉ ngồi hóng mát, xem kịch. Sau này ma giới và nhân giới có hòa hoãn nỗi hay không đều nằm ở năng lực của Dạ Tư Phùng.
Thập Nhất hoàn thành món ăn cuối cùng vào đĩa, là một đĩa thịt bò xào dưa chua. Cùng với những món ăn khác đã được đặt trên bàn, Nguyên Nhạc nhìn thấy mà nuốt nước bọt.
Hình ảnh Nguyên Nhạc của lúc này, ngày càng khác biệt với Nguyên Nhạc băng lãnh mà Thập Nhất nhìn thấy lúc mới đến thế giới này. Hoặc là nói, tình cách chân thật của hắn từ khi ở bên cạnh cô liền dần dần lộ ra.
Bọn họ sống ở ngôi làng xinh đẹp, heo hút này đã được vài năm. Đây có lẽ là địa điểm dừng chân cuối cùng của hai người. Bởi vì thời gian của Thập Nhất không còn bao lâu nữa.
Nhìn Nguyên Nhạc ăn uống ngon miệng ở đối diện, cô lại băn khoăn vì chưa tìm ra cách để nói chuyện này với hắn. Đây là lần đầu tiên Thập Nhất vì suy nghĩ đến cảm xúc của người khác mà không thể thẳng thắn mở lời.
Trong khi cô còn đang mơ màng thì một chùm nho được đưa đến đặt cạnh má cô: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Cái này… chàng hái ở đâu vậy?”
“Trước khi rời khỏi ma giới ta đã bắt Tiểu Cẩu hái đó. Không biết nó bây giờ đang ở ma giới làm gì nữa.” Nguyên Nhạc đột nhiên nhớ đến thú cưng mà mình đã “bị ép” vứt bỏ.
“Chắc nó cũng tìm được một con cóc cái nào đó làm bạn rồi. Sao? Có ta còn chưa đủ với chàng à?”
Nguyên Nhạc nhìn gương mặt nghiêm túc phát ra những lời nói đầy vị chua mà bật cười. Thời gian bọn họ đi chu du khắp nơi, gặp gỡ nhiều người, Nguyên Nhạc mới nhận ra thiếu nữ có vẻ hờ hững này thực chất chính là một hủ dấm chính hiệu.
“Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới nó thôi mà. Nàng đó, có thể bớt ăn giấm lại không?”
“Ta cả bữa ăn đâu có động đến giấm?”
“Haha… Thập Nhất… nàng thiệt ngốc manh quá đi!”
“Nam nhân không thể dùng từ ngốc manh! Chàng còn nói nữa thì buộc ta phải dùng biện pháp mạnh đấy.”
“Hehe... ta biết thừa nàng không nỡ làm gì ta đâu. Nàng chính là ngốc… Ưm…”1
Lời nói sau đó đều được thay thế bằng âm thanh ái muội.