Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 204: Chương 204: Sư Phụ, Song Tu Không? (Xong)




Nguyên Nhạc tin tưởng vào lời nói sẽ còn gặp lại của Thập Nhất, hắn quyết định sẽ cùng cô trôi qua một năm cuối này thật an nhiên và vui vẻ. Nhưng khi ngày tử càng đến gần, thì sức khỏe Thập Nhất cũng ngày một kém đi.

Nhìn thiếu nữ nằm yếu ớt trên giường bệnh, Nguyên Nhạc vô cùng thương xót: “Nếu nàng chịu trở về Ma giới thì bây giờ đã không phải chịu đau đớn như vậy rồi.”

Thân thể Thập Nhất là ma cốt, vốn dĩ không thể sống ở nhân giới quá lâu, nhưng cô lại nằng nặc muốn ở lại ngôi làng heo hút này đến khi chết. Và hôm nay, chính là ngày cuối cùng tại thế giới này của cô.

“Chàng muốn ta bớt đau thì cho ta sờ ngực cái đi.”

Đến lúc này mà cô vẫn còn nham nhở như vậy đấy.

Nguyên Nhạc chẳng trách mắng cô như ngày thường, nắm lấy cánh tay gầy yếu của cô đặt trên ngực hắn.

Hành động này khiến khóe môi Thập Nhất hơi câu lên: “Thật tiếc vì ta vẫn chưa làm nó lớn lên thì đã phải đi rồi.”

“Nàng nói chúng ta sẽ còn gặp lại mà. Đến khi đó… lại tiếp tục.”

“Vậy ở thế giới sau hãy hứa là chàng sẽ cho ta sờ ngực thoải mái đi.”

“Được. Ta hứa.”

Có lẽ đây là lời hứa buồn cười nhất mọi thời đại của một cặp đôi trước lúc chia xa. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết sức nặng của nó thế nào. Bởi vì đó là lời hứa xuyên cả thời gian và không gian.

Bọn họ sẽ giữ lời hứa này, sẽ gặp lại nhau ở một thế giới khác phải không?

“Thập Nhất… Ta yêu nàng.” Giọng nói nghèn nghẹn của Nguyên Nhạc vang lên trong gian phòng im ắng.

Dù đã chuẩn bị tinh thần thì hắn vẫn không thể dửng dưng trước cái chết đang đến gần của nữ nhân hắn yêu. Nguyên Nhạc chỉ có thể cố gắng kìm nén cảm xúc đau thương này lại, không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của hắn.

Bàn tay nhỏ gầy chậm rãi di chuyển từ ngực lên má, nhẹ nhẹ xoa như muốn xoa dịu cả cảm xúc bên trong đối phương.

“Nguyên Nhạc, hôn ta.”

Nguyên Nhạc nghe lệnh cúi xuống chạm vào đôi môi khô khốc của Thập Nhất. Tại giây phút hai môi chạm nhau, hắn nghe thấy giọng nói của cô:

“Chờ ta…”

Đó là câu nói cuối cùng Thập Nhất dành cho Nguyên Nhạc. Khi lần nữa mở mắt ra, cô đã trở về không gian trắng của hệ thống.

[Ký chủ, cô trở lại rồi. Thế giới này tốn quá nhiều thời gian đấy. Mời ký chủ xem kết quả đánh giá nhiệm vụ.]

Đám mây nhỏ tan ra xếp thành số liệu.

Điểm công đức: 9600/10000

Kẹo: 05/05

[Điểm công đức của cô cao như vậy là nhờ Dạ Tư Phùng đã thành công xác lập mối quan hệ hòa bình với nhân giới vào 200 năm sau. Mặc dù không phải do cô thực hiện, nhưng cô đã có sự ảnh hưởng nhất định đến hắn.]

Đám mây thay đổi, hiện ra số liệu thành quả sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ năm.

Tên: Thập Nhất.

Điểm công đức: 39000.

Đạo cụ: Vòng tay sinh tử.

Phần thưởng: Trống.

Kẹo: 9

[Thế giới này cô ở lại quá lâu nên tốn khá nhiều kẹo. Tôi khuyến khích sau này nếu đã thực hiện xong mọi nhiệm vụ, cô có thể chủ động xin rời đi.]

“Hờ… Ngươi biết rõ lý do ta ở lại và thậm chí cả những thế giới sau cũng sẽ thế. Còn nói mấy lời thừa đó làm gì.”

[Tại vì ta là một hệ thống chuyên nghiệp!]

Thập Nhất mặc kệ Đại Thần tự làm màu, nói sang chuyện khác: “Cho ta xem Nguyên Nhạc sau khi ta rời khỏi đó đi.”

Đáp ứng yêu cầu của cô, trên một đám mây trong không gian bắt đầu hiện lên hình ảnh mờ mờ, đó là lúc Nguyên Nhạc phát hiện Thập Nhất đã trút hơi thở cuối cùng. Hắn không khóc như cô nghĩ mà chỉ lẳng lặng ngồi bên giường ngắm nhìn cô bằng đôi mắt đỏ au.

Sau một lúc như thế, một số đồ đạc đột nhiên xuất hiện xung quanh hắn. Cô nhận ra đó là những tài nguyên cô tặng cho Nguyên Nhạc sau khi chiến thắng đại hội tỷ thí. Tất những thứ ấy đều được hắn đổ hết vào miệng trong một lúc.

Xong việc, hắn đứng dậy leo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô. Một lọ thuốc khác xuất hiện trong tay, Nguyên Nhạc cứ vậy tu hết rồi ném chai rỗng đi.

Hắn nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi mấp máy nói gì đó rồi nhắm mắt lại. Một giọt nước trong suốt từ đuôi mắt lăn xuống.

Đó cũng là lúc hình ảnh bắt đầu thay đổi, không gian xung quanh đột nhiên rung lên. Cô nhìn thấy đất đá từ ngọn núi gần đó đang đổ xuống căn nhà của bọn họ. Từng tảng đá to lớn cứ thế che lấp gian nhà lá nhỏ xinh. Cuối cùng, chỉ còn lại hình ảnh ngọn đồi sừng sững, khổng lồ.

Từ đầu đến cuối Thập Nhất vẫn giữ vững gương mặt điềm tĩnh của mình. Hành động của Nguyên Nhạc không khiến cô quá bất ngờ, dù sao trước đây khi hắn là Leon cũng đã làm tương tự như vậy.

Cô liếc nhìn ngọn đồi kia lần cuối rồi nói: “Tới thế giới tiếp theo đi.”

Mãi sau này, khi ngọn đồi đã trở nên xanh tươi và rậm rạp cây cối, vẫn không có một ai biết rằng, dưới ngọn đồi đó, là nhân chứng tình yêu của hai con người. Và tình yêu đó sẽ còn tiếp diễn…

Rosy: Hoàn thế giới thứ 5 rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.