Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 336: Chương 336: Sức Hấp Dẫn Của Nam Trà Xanh (02)




Phương Khả Mạn, tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Hoa, ba mẹ đã mất trong vụ tai nạn xe hơi năm năm trước và một đống hotsearch yêu đương, hẹn hò cùng nghệ sĩ nam. Đó là những gì Thập Nhất tìm được ở trên mạng từ cái tên Phương Khả Mạn, thân phận của cô trong thế giới này.

“Phương tổng, hôm nay có ai làm gì mà khiến chị tức giận đến đuổi hết đám thực tập sinh ra ngoài thế? Bộ không có ai làm vừa mắt chị sao?”

Cô gái đang lên tiếng là trợ lý Chu Diệp, người phụ trách lên kế hoạch cùng quản lý đời sống tinh thần của Phương Khả Mạn, công việc chính là tìm kiếm những anh chàng đẹp trai nhất, đưa đến cho sếp lựa chọn.

Thập Nhất cũng phải công nhận nguyên chủ lần này thật sự rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, tiếc là cô không có chung sở thích với cô ta.

“Tôi tạm thời không hứng thú hẹn hò với đám trẻ ranh đó. Từ nay không cần dẫn người tới đây nữa.”

Chu Diệp lập tức tròn mắt ngạc nhiên, biểu cảm như không tin nổi. Chắc chắn là cô ta không theo kịp sự thay đổi đột ngột của sếp mình.

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Dạ…” Chu Diệp hoàn hồn, vội vàng đưa tới một tập hồ sơ, bên trong đều là hình ảnh của các nam thanh niên tươi trẻ mơn mởn. “Đây là danh sách ứng cử viên của nhóm nhạc debut sắp tới, mời Phương tổng xem qua, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ lập tức cho bên dưới triển khai theo kế hoạch.”

Thập Nhất chẳng có tí ký ức gì về việc này, làm bộ xem cho có rồi phê duyệt luôn.

“Đây là vé concert (buổi hòa nhạc) ngày mai của Thần Vũ, không biết chị muốn đi chung với ai không nên tôi đã lấy sẵn hai vé.”

Hồi nãy Thập Nhất có lướt thấy cái tên Thần Vũ, nghe đâu là một trong tứ trụ thiên vương của nền âm nhạc hiện đại, sở hữu lượng fan đông đảo trong và cả ngoài nước, là cái cây hái ra tiền nhất của giải trí Tinh Hoa.

Thập Nhất ậm ừ cho qua: “Tôi biết rồi. Hôm nay tôi hơi mệt, chút nữa cô sắp xếp chở tôi về nhà.”

“À… vâng ạ.”

Thập Nhất cứ nghĩ người giàu có như Phương Khả Mạn ít nhất sẽ có một vài giúp việc, vậy nhưng cô bấm chuông cả tiếng đồng hồ cũng không có một ai bước ra.

Mật khẩu không biết, lục lọi túi xách cũng không kiếm được thẻ khóa, Thập Nhất thật sự đang suy nghĩ xem nên trèo cổng hay phá cổng đi vào.

Rè… Cánh cổng đột ngột tự chuyển động, từ phía sau, một chiếc ô tô thể thao lướt qua đi vào bên trong.

Trước đó Thập Nhất đã thử tìm kiếm nhưng không thấy bất kỳ một thông tin nào về việc Phương Khả Mạn có anh em. Vậy thì người đàn ông đang đứng trước mặt cô… chẳng lẽ là tình nhân của nguyên chủ?

“Phương tiểu thư hôm nay lại có vụ về nhà sớm vậy sao? Không lẽ hôm nay sắp có bão?”

Nghe giọng điệu nói chuyện khiêu khích thế này thật không giống nhân tình chút nào.

“Hôm nay xong việc sớm thì về sớm thôi.” Thập Nhất bình tĩnh đáp lại, đồng thời quan sát đối phương.

Người đàn ông có gương mặt sắc cạnh đầy nam tính, mái tóc nâu uốn nhẹ bồng bềnh thêm phần lãng tử phong trần, là kiểu đẹp trai vô cùng sát gái. Quần áo, trang sức trên người anh ta đều có vẻ đắt tiền.

“Chắc cô chưa ăn tối nhỉ, có ăn cùng không để tôi nấu luôn?”

“Ăn.”

Trông anh ta nói chuyện khá tự nhiên với Thập Nhất nhưng khi nghe thấy lời đồng ý của cô, rõ ràng trong mắt có thoáng qua bất ngờ.

“Vậy… đợi chút đi.”

Bữa ăn sau đó của hai người diễn ra khá yên ắng, người đàn ông thỉnh thoảng lại nhìn sang Thập Nhất một cách lén lút.

Biểu hiện khó hiểu của anh ta khiến cô chưa đoán được mối quan hệ với nguyên chủ là gì.

“Vòng tay đó chưa thấy cô đeo bao giờ. Mới mua sao?” Người đàn ông đột ngột lên tiếng, ánh mắt nhìn về chiếc vòng tay Thập Nhất đang đeo.

“Ừm.”

“Nhìn nó khá lạ mắt, có thể cho biết hãng nào không? Tôi cũng muốn mua một cái.”

“Cái này là đặt riêng, không có cái thứ hai.”

“Ồ…” Người đàn ông tỏ ra tiếc nuối.

Thực chất nó là vòng tay sinh tử, thứ đã ở bên cạnh Thập Nhất ngay khi cô bước sang thế giới này. So với trước đây, chiếc vòng có thêm sắc đỏ nổi bật trên họa tiết thân rồng. Cô cũng chưa rõ tại sao lại có sự thay đổi này nữa.

“Vậy ngày mai… cô có đến không?” Người đàn ông dè dặt hỏi tiếp, có vẻ như đây mới thật sự là điều anh ta muốn nói nãy giờ.

“Đến đâu?”

“Chu Diệp chưa đưa cho cô sao? Là vé xem concert của tôi.”

Concert? Thập Nhất lập tức nhớ đến cái cây đang hái ra tiền của giải trí Tinh Hoa, chẳng lẽ anh ta…

“Buổi concert lần này cũng đồng thời là lễ kỷ niệm tròn mười năm tôi ra mắt, được diễn ra đúng vào ngày sinh nhật của tôi. Dù sao Thần Vũ tôi coi như nhân viên xuất sắc nhất Tinh Hoa mà nhỉ? Phương tổng nên bớt chút thời gian đến tham dự đi, đừng có suốt ngày chỉ chuyển khoản cho có lệ.”

Thập Nhất từng ở trong showbiz nên cô rất rõ giới này không thiếu những vị nhà giàu quyền thế ép uổng nghệ sĩ qua lại, với những gì cô tìm hiểu về Phương Khả Mạn, khả năng này thật là không thấp đâu.

Thân là nghệ sĩ hàng đầu lại sống chung với tổng tài của mình thì còn gì khác ngoài mối quan hệ nhân tình nữa?

Giờ phút này Thập Nhất càng thêm chắc chắn thân phận của đối phương, cô đặt bát đũa xuống, nghiêm túc nhìn anh ta: “Tôi sẽ không đến đâu.”

Người đàn ông có vẻ không quá ngạc nhiên với sự từ chối của cô, môi anh ta kéo ra một nụ cười đơn giản:

“Xem ra cô rất bận. Vậy được rồi, tôi sẽ không làm phiền cô. Vậy lần này phải chuyển khoản gấp đôi đấy.”

Chứng kiến nụ cười của anh ta, đột nhiên lồng ngực Thập Nhất hơi nhói lên một cái, cảm giác khó chịu từ sâu thẳm ập tới. Cô rất rõ cảm giác này không phải của mình, vậy nên chỉ có thể là từ Phương Khả Mạn thôi.

Trước khi tìm được Hắn ở thế giới này, Thập Nhất nghĩ mình phải chấm dứt toàn bộ mối quan hệ nhăng nhít của nguyên chủ, nếu không tương lai sẽ phiền phức lắm.

“Ăn xong chúng ta nói chuyện chút đi…”

Thập Nhất tuyên bố xong liền đi ra ngoài phòng khách đợi người.

Phải một lúc rất lâu sau thì anh ta mới lò rò xuất hiện, trên môi vẫn là nụ cười tiêu chuẩn của một thần tượng.

“Có chuyện gì mà trông cô nghiêm trọng quá vậy?”

“Tôi nói thẳng luôn nhé, mối quan hệ của chúng ta kết thúc, anh hãy mau chóng rời khỏi nơi này.”

Người đàn ông rốt cuộc không còn duy trì nỗi nụ cười kia được nữa, làn da hơi tái đi, anh ta có vẻ hoảng loạn nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

“Phương Khả Mạn, tôi biết cô ghét tôi, muốn đuổi tôi đi từ lâu. Nhưng đây cũng là nhà của tôi, dù cô muốn hay không trên sổ hộ khẩu tôi vẫn là Phương Thần Vũ, là anh trai cô! Tôi sẽ không rời đi và cô cũng không có quyền đuổi tôi đi.”

“Anh trai?” Thập Nhất không kiềm được thốt lên.

Có một sự quê không hề nhẹ ở đây!

Thần Vũ không nhận ra điều đó, chỉ cho rằng cô gái đang giễu cợt cái danh xưng anh trai này. Anh nhìn cô, tỏ ra mạnh mẽ:

“Tai nạn năm ấy là điều chẳng ai mong muốn. Nếu có thể tôi cũng mong rằng người chết đi là mình để ba mẹ có thể tiếp tục sống. Tôi đâu có muốn trở thành người sống sót duy nhất rồi lãnh lấy toàn bộ sự căm ghét của cô.”

Thập Nhất bỗng nhiên đưa tay ôm ngực, cảm giác khó chịu kia lần nữa xuất hiện, nó không phải đau đớn da thịt mà là cảm giác nặng nề, ngột ngạt, khó thở đến từ linh hồn. So với lúc nãy, cô cảm nhận được rõ rệt hơn rất nhiều, là đau đớn giằng xé, hối hận cùng tự trách… tất cả những cảm xúc đó đều vì người đàn ông trước mặt này.

Thập Nhất không có ký ức, không biết Phương Khả Mạn đã trải qua những gì nhưng cô chắc chắn oán niệm của nguyên chủ rất lớn, lớn đến nỗi muốn dùng chút linh hồn còn sót lại để cô nhận thức được tâm nguyện của cô ấy.

Thập Nhất lặng lẽ nhắm mắt, cố gắng dùng tiếng lòng hồi đáp lại đối phương: “Tôi sẽ đối tốt với anh trai cô, bù đắp lỗi lầm của cô.”

Chỉ khi đó cảm giác đè nặng trong lồng ngực mới chịu vơi đi, Thập Nhất chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Thần Vũ đang rất gần với bộ dạng lo lắng.

“Khả Khả, em bị sao vậy? Đừng làm anh sợ…”

Trông thấy đối phương hình như muốn chạm vào mình, Thập Nhất theo phản xạ hất cánh tay đi.

Hành động đó lập tức làm cho Thần Vũ sững lại, trong đôi mắt chỉ có đau lòng và khổ sở.

Nhớ lại lời hứa của mình với Phương Khả Mạn, Thập Nhất bèn lên tiếng: “Tôi không sao. Chuyện tôi nói vừa nãy chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi. Anh nói đúng, dù sao anh cũng là anh trai tôi, tôi vốn không có quyền đuổi anh ra khỏi đây, sau này tôi sẽ không làm khó anh nữa.”

Dù Thập Nhất đã nói vậy nhưng tâm trạng của Thần Vũ vẫn không khá hơn chút nào, anh ta cúi gằm, che đi biểu cảm khuôn mặt.

“Nếu Phương tổng không muốn nhìn thấy tôi thì từ nay tôi sẽ hạn chế xuất hiện trước mặt cô. Chỉ duy nhất việc cô muốn tôi rời khỏi đây là không thể, bởi vì tôi… chỉ có duy nhất nơi này được gọi là nhà thôi…”

Người đàn ông nói xong, không đợi phản hồi của Thập Nhất, lặng lẽ quay lưng về phòng. Bóng lưng cao ráo thẳng tắp kia như mang theo nỗi đơn độc thê lương.

Nhìn thái độ của Thần Vũ thì mối quan hệ giữa nguyên chủ với anh trai đã rất căng thẳng trước đó. Thập Nhất cũng không thể đùng phát trở thành đứa em gái ngoan ngoãn hiền dịu được.

Thần Vũ là nghệ sĩ của giải trí Tinh Hoa, vẫn còn rất nhiều cơ hội để cô thay Phương Khả Mạn bù đắp cho anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.