Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 337: Chương 337: Sức hấp dẫn của nam trà xanh (03)




Thập Nhất tự mình lái xe đến sân vận động, nơi sẽ diễn ra buổi concert hoành tráng của Thần Vũ. Trên đường đi đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra khi xe cô va chạm với một thanh niên đi xe đạp.

“Thật xin lỗi… không làm cô hoảng sợ chứ?”

Chàng trai có vẻ ngoài khá thu hút, không phải bởi vì nhan sắc nổi trội mà là cảm giác tinh khiết từ đôi mắt trong veo, từ người cậu ta toát ra sự thanh thuần và tươi mát.

Nếu không nhờ giọng nói thì chắc sẽ có rất nhiều người cho rằng đây là một cô nữ sinh theo phong cách tomboy.

“Cô gái à... Cô không tính đỡ tôi dậy cái hả?”

Thập Nhất đưa tay ra, để đối phương nắm lấy, khoảnh khắc kéo người đứng dậy, trong mắt cô xoẹt qua một tia khó hiểu.

Không phải Hắn ư?

“Có phải cô nên buông tay tôi ra rồi không?”

Chàng trai vừa lên tiếng nhắc nhở, Thập Nhất cũng lập tức buông ra, giọng điệu lạnh nhạt nói với đối phương: “Góc vừa nãy là góc khuất, tôi đã đi rất chậm, người không giảm tốc độ là cậu.”

“Phụt…” Người thanh niên nọ đột nhiên bật cười. “Bộ trông tôi giống người chuẩn bị ăn vạ lắm hay sao mà cô phải vội vàng giải thích trước thế?”

“Tôi chỉ không muốn tốn thêm thời gian.”

“Tôi thật sự đã giảm tốc độ nhưng có lẽ chiếc xe cũ kỹ này phản chủ rồi. Thôi không sao, cô có vẻ đang vội thì cứ đi đi.” Cậu ta có vẻ rất hiểu lý lẽ, không định giữ người thêm nữa.

Thập Nhất nghe vậy thì lập tức quay người rời đi, vừa đi được mấy bước phía sau lại vang lên âm thanh rơi đổ.

Nếu là người khác có lẽ đã quay lại nhìn thử nhưng Thập Nhất thì chỉ tiếp tục tiến về xe mình.

Sau khi ngồi lên xe, thông qua gương chiếu hậu cô trông thấy chàng trai kia đang chật vật với chiếc xe đã ngã cùng cái chân cà nhắc.

Không một chút do dự, Thập Nhất nhấn chân ga phóng đi.

Lúc cô đến sân vận động concert vẫn chưa được bắt đầu. Mọi người trong bộ phận hậu đài thấy cô đều cúi đầu chào hỏi. Gương mặt Phương Khả Mạn xuất hiện rất nhiều trên báo chí nên hầu như không ai không biết cô.

Thần Vũ đang ở tại phòng chuẩn bị, thấy cô đến thì vô cùng kinh ngạc.

“Phương tổng, cô đến ủng hộ Thần Vũ sao? Ôi… còn đem theo cả hoa nữa này. Thần Vũ… nhất cậu rồi đấy nhé, tôi còn chưa thấy Phương tổng đi concert ai bao giờ đâu.” Quản lý Thần Vũ ra sức nịnh nọt, trong khi nghệ sĩ của ông ta thì một bộ lạnh lùng không nói gì.

Ở công ty không ai biết mối quan hệ anh em giữa bọn họ nên thái độ đó lập tức bị quản lý nhắc nhở: “Thần Vũ à, có phải nên cám ơn Phương tổng một câu không?”

Thần Vũ lúc này mới không lạnh không nóng nói một câu có lệ: “Cảm ơn Phương tổng đã đến.”

“Conert lần này của anh lập kỷ lục bán hết 30.000 vé chỉ trong một tiếng, tôi mà không tham gia thì hơi có lỗi với nghệ sĩ của mình rồi.”

Nghệ sĩ do mình dẫn dắt tạo được thành tích khủng, quản lý cũng được dịp nở phổng mũi: “Vẫn phải cảm ơn Phương tổng tạo điều kiện cho Thần Vũ nên cậu ấy mới có cơ hội này.”

“Thôi được rồi. Tôi không làm phiền mọi người chuẩn bị nữa.” Thập Nhất đứng dậy. “Chút nữa tôi sẽ ở bên dưới xem buổi trình diễn của anh đấy, Thần Vũ.”

Chỉ khi cô đã rời đi thì cơ thể Thần Vũ mới thoát khỏi tình trạng căng cứng, bàn tay đang nắm dưới bàn cũng được buông lỏng. Mười năm ca hát, đứng trên sân khấu lớn nhỏ vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên Thần Vũ có cảm giác căng thẳng đến nhường này, chỉ bởi vì sự xuất hiện của một người…

Dòng ký ức năm nào đột nhiên lại hiện lên thật sống động trong trí óc anh…

“Anh ơi, anh hát bài này cho em nghe được không?”

“Oaa…. Anh hát bài này còn hay hơn mấy ca sĩ trong công ty của ba nữa. Sau này chắc chắn anh sẽ là một ca sĩ nổi tiếng cho xem.”

“Ha ha… Vậy nếu anh làm ca sĩ thì Khả Khả phải lên tặng hoa cho anh đấy nhé?”

“Không đâu. Em sẽ là một dancer tài ba, làm người hỗ trợ khiến bài hát của anh càng thêm tuyệt vời hơn. He he, chúng ta hãy cùng nhau tỏa sáng trên sân khấu nhé?”

Dòng ký ức xưa cũ khiến những cảm xúc trong Thần Vũ bất chợt dâng lên, là tiếc nuối cùng mất mát… Anh cầm mic mười năm lại chưa một lần sử dụng vũ công hỗ trợ trên sân khấu chính vì lời hứa ấy, cho dù trong thâm tâm anh biết rất rõ, lời hứa đó mãi mãi cũng không thể thực hiện được nữa.

“Mày không thể cứ như vậy đâu. Phương Thần Vũ, hôm nay mày phải làm thật tốt, tốt hơn gấp nhiều lần.”

Thần Vũ tự nhủ với hình ảnh não nề của bản thân trong gương. Anh cố gắng kéo lên khóe miệng, bày ra bộ dạng tươi tỉnh nhất: “Hôm nay em ấy sẽ nghe mày hát mà, phải không?”



Đây là lần đầu tiên Thập Nhất đi tham gia một buổi concert như thế này nên có chút không thích ứng với không gian đông đúc người cùng tiếng ồn ào xung quanh. Đã mấy lần cô muốn đứng dậy đi về nhưng bởi vì nghĩ đến nhiệm vụ lấy kẹo nên mới đợi được tới lúc Thần Vũ xuất hiện.

Hình ảnh Thần Vũ lúc ở trên sân khấu khiến Thập Nhất có cảm giác bên trong anh ta tồn tại những con người khác nhau vậy. Khi vừa đàn vừa hát một bản nhạc trữ tình Thần Vũ hệt như chàng hoàng tử đem người ta lạc vào mê cung mộng mơ, rồi rất nhanh sau đó lại có thể trở nên hoang dã biến toàn bộ nơi này thành không khí náo nhiệt của một lễ hội.

Dù không phải là người sành sỏi về âm nhạc, Thập Nhất cũng nhận ra giọng hát của Thần Vũ rất có thiên phú truyền tải cảm xúc. Bảo sao chỉ một mình anh ta trên sân khấu cũng có thể khiến cho mấy chục ngàn người ở đây điên cuồng.

Thập Nhất cứ nghĩ mình sẽ không có nhiều kiên nhẫn để ở lại đến hết buổi ca nhạc, nhưng rốt cuộc lại bị cuốn theo buổi trình diễn đến tận lúc kết thúc.

“Này… Lên xe tôi về đi, đằng nào cũng chung đường.”

Thập Nhất đột ngột xuất hiện sau lưng Thần Vũ và nhân viên, câu nói kia của cô đã khiến những người ở đó đồng loạt trợn mắt.

“Ha ha… Phương tổng nói đùa rồi, chúng ta làm sao chung đường được chứ? Nào, mọi người, mau lên xe trước đi. Để tôi tiễn Phương tổng cho.” Thần Vũ cố gắng chữa cháy rồi kéo Thập Nhất sang một bên.

Sau khi đã ở một khoảng cách an toàn, anh ta lập tức lên giọng: “Cô điên hả? Nói chuyện kiểu đó sẽ khiến mọi người hiểu lầm đấy.”

“Hiểu lầm gì?”

“Cô tính giả ngây với tôi phải không? Chuyện tốt cô làm ở công ty còn ít sao?”

“Anh là anh trai tôi thì sao phải sợ mấy việc đó. Đi thôi, tôi cần một người lái xe.”

Thập Nhất vứt chìa khóa xe cho Thần Vũ, mặc kệ anh có đồng ý hay không, leo lên ghế phụ nằm thẳng cẳng.1

“Này! Cô coi tôi là tài xế của cô đấy à?”

“Vì đi xem concert của anh nên tôi bị lố giờ đi ngủ ba tiếng rồi. Mau lái xe đi.” Thập Nhất nói xong liền nhắm mắt, bước vào trạng thái đi ngủ.

Đứng bên ngoài xe, Thần Vũ không khỏi lúng túng vì hành xử khác lạ của Phương Khả Mạn. Đây là phương thức bắt nạt mới phải không?

Bất lực thở dài một hơi, anh chỉ đành gọi điện thông báo cho quản lý một tiếng rồi lên xe chở Thập Nhất về nhà.

Vì sự việc này mà ngay sau hôm ấy, ở công ty giải trí Tinh Hoa nhanh chóng phát tán tin tức nóng hổi.

“Các cô biết gì chưa? Nghe nói sếp tổng nhà chúng ta đổi gu rồi, không thích mấy em trai tươi trẻ nữa mà chuyển qua tấn công Đại Thần Vũ đó.”

“Ôi không phải chứ? Đại Thần Vũ của tôi phải làm sao bây giờ? Vậy mà xưa nay tôi cứ cảm tạ trời đất vì Phương tổng không quan tâm tới thần tượng mình đó. Híc…”

“Nghe bảo Phương tổng sau khi đi xem concert của Đại Thần Vũ nên mới rơi vào lưới tính. Ôi… sức công phá của đại thiên vương nhà chúng ta quá nguy hiểm mà!”

Trong khi đám nhân viên thì thầm to nhỏ với nhau, một chàng trai mặc áo hoodie đen đang ở gần đấy đã nghe thấy tất cả. Cậu ta bất động đứng đó với gương mặt trầm ngâm suy nghĩ, mãi đến khi có người đi tới vỗ vai cậu.

“Quách Tần, buổi kiểm tra sắp bắt đầu rồi, anh còn không mau vào trong để chuẩn bị.”

Chàng trai lập tức quay lại với nụ cười trên môi: “Anh thấy hơi căng thẳng nên ra đây hít thở không khí chút. Mau vào thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.