Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 338: Chương 338: Sức Hấp Dẫn Của Nam Trà Xanh (04)




Giải trí Tinh Hoa chuyên về lĩnh vực âm nhạc, nơi tìm kiếm và đào tạo rất nhiều thực tập sinh với đủ độ tuổi. Kế hoạch gần nhất của công ty là cho ra mắt một nhóm nhạc nam gồm năm thành viên. Vì lẽ đó nên hôm nay Thập Nhất phải đích thân tham dự buổi kiểm tra đánh giá, lựa chọn thực tập sinh cùng với những người có chuyên môn khác.

Mọi chuyện sẽ không có gì nếu cô không bắt gặp một gương mặt quen thuộc trong số này.

“Quách Tần, kỹ năng thanh nhạc rất tốt, nhưng còn về phần nhảy… em nói chân mình đã bị thương nên không thể thực hiện bài kiểm tra phải không?”

“Vâng ạ. Hôm qua em bị tai nạn nên cổ chân đã bị trật khớp.” Lúc nói việc này, ánh mắt thực tập sinh Quách Tần như có như không liếc tới chỗ ngồi của Thập Nhất.

Chàng trai với gương mặt khôi ngô tươi sáng lại đang cụp mắt buồn bã, ít nhiều đều khiến mấy giáo viên có chút mềm lòng. Bọn họ đồng loạt quay sang hỏi ý kiến sếp lớn.

Thập Nhất không nói nhiều, trực tiếp đổi sang một bảng đánh giá mới: “Không thể kiểm tra đồng nghĩa 0 điểm, cho người tiếp theo lên đi.”

Sắc mặt Quách Tần lập tức tái mét.

“Phương tổng, Quách Tần bình thường đều có thành tích rất tốt, cậu ấy là ứng cử viên tiềm năng nhất của năm nay.”

“Tiềm năng? Vị trí nào?”

“Giọng hát và gương mặt cậu ấy đặc biệt thích hợp cho vị trí center.”

“Center?” Thập Nhất nhìn qua người phụ nữ vừa phát biểu, liếc nhìn thẻ nhân viên của người đó một cái rồi mới nói tiếp. “Cô Lưu đang phát biểu ý kiến dựa trên một giáo viên có kinh nghiệm mấy chục năm hay là một giáo viên có lòng thương cảm rộng lớn vậy?”

“Phương tổng, tôi không hiểu ý cô…”

“Quách Tần thuộc lớp cô giảng dạy phải không? Cậu ta đã trượt hai kỳ đánh giá debut vậy mà cô vẫn không nhận ra điểm thiếu sót ở học sinh của mình là gì ư? Xem ra hết hôm nay cô Lưu không cần đến đây làm việc nữa đâu.”

Sắc mặt cô Lưu lập tức khó coi muôn phần, làm trong lĩnh vực nghệ thuật hầu như ai cũng có cái tôi rất lớn, bà ta tất nhiên không phục.

“Phương tổng nói cứ như hiểu biết rất rõ chuyên môn thanh nhạc vậy?”

“Nếu cái gì tôi cũng rõ thì còn cần thuê người như cô Lưu làm gì?”

“Cô…”

Thập Nhất ra hiệu với trợ lý, cho người dẫn cô Lưu rời khỏi phòng với lý do “đảm bảo bí mật kinh doanh” vì bà ta sẽ không còn là nhân viên của Tinh Hoa nữa.

Giáo viên bị đuổi việc ngay trước mắt, còn là nguyên nhân do mình, Quách Tần đỏ mắt vội vàng lên tiếng: “Là do tôi chậm hiểu, tiếp thu giảng dạy không tốt, thật sự không phải do cô Lưu đâu ạ, mong Phương tổng suy nghĩ lại.”

“Giọng hát của cậu vận dụng kỹ năng điêu luyện như thế làm sao có thể là chậm tiếp thu.” Thập Nhất hờ hững lên tiếng, phát ngôn đó lập tức khiến đám thực tập sinh xôn xao. “Một giáo viên không thể chỉ ra khuyết điểm của học sinh để cải thiện thì nên đổi được rồi. Tôi không muốn tiền lương của mình được trả một cách vô ích.”

Thập Nhất hơi ngẩng đầu, nhìn lên cậu thanh niên đang đứng phía trước: “Quách Tần đúng không? Giọng hát khá nội lực, kỹ năng cũng hơn rất nhiều người đấy, nhưng nếu chỉ có như vậy thì không khác nào một con robot biết hát. Sau khi nghe cậu hát xong, chẳng có gì đọng lại ngoại trừ nụ cười với gương mặt thánh thiện kia...”

Gương mặt Quách Tần lúc xanh lúc trắng cúi gằm xuống đất, bàn tay chỉ biết bấu chặt vào nhau, dáng vẻ yếu đuối đến đáng thương.

Những người khác đều cảm thấy lời nói của Thập Nhất có chút quá đáng, lại không có ai dám lên tiếng cắt ngang.

“Giải trí Tinh Hoa sẽ không lựa chọn ca sĩ hay thần thượng chỉ dựa vào nhan sắc. Theo tôi, nếu cậu chuyển sang lĩnh lực khác như người mẫu hoặc diễn viên có khi lại nhanh chóng nổi tiếng hơn rất nhiều.”

Bả vai Quách Tần hơi run lên sau câu nói vừa rồi, cậu ta chậm chạp ngẩng đầu đối diện với Thập Nhất, trong ánh mắt của chàng trai có một chút không cam tâm và sự ngang bướng:

“Cảm ơn nhận xét của Phương tổng, tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ những điều đó để tiếp tục tập luyện. Tôi tuyệt đối không có ý định từ bỏ con đường âm nhạc.”

Quách Tần cúi thấp đầu chào ban giám khảo rồi tự giác trở về chỗ của mình với bộ dạng khập khiễng.

Bởi vì việc này nên không khí trong phòng trở nên thật nặng nề, dù vậy thì buổi kiểm tra sau đó vẫn phải tiếp tục diễn ra.

Cho đến lúc buổi đánh giá kết thúc, phòng tập chỉ còn lại đám thực tập sinh, bọn chúng lập tức ngồi bệt ra sàn uể oải than thở:

“Sao hôm nay Phương Khả Mạn kinh khủng vậy chứ? Mới mấy hôm trước chị ta còn cười nói vui vẻ với chúng ta cơ đấy!”

“Lúc nãy vì ánh mắt của chị ta mà tôi quên hết những gì đã chuẩn bị luôn. Hu hu… lần này rớt chắc rồi.”

“Vẫn là tội cho Quách đại ca nhất, híc… cứ nghĩ năm nay anh ấy nắm chắc một suất debut rồi, ai ngờ…”

Mọi người đều tập trung ánh nhìn tới Quách Tần đang ngồi yên tĩnh ở góc phòng. Đối diện với sự tiếc nuối cùng an ủi của bọn họ, cậu ta lại nở nụ cười lạc quan:

“Không bảo vệ sức khỏe tốt là lỗi của tôi mà. Với lại Phương tổng có vẻ thật sự không thích giọng hát của tôi. Lúc đó nếu chân tôi lành lặn cũng chưa chắc đậu.”

“Hừ… cô gái đó thì có bao nhiêu chuyên môn cơ chứ? Nghe nói trước đây chị ta vẫn luôn chọn người đẹp trai để dùng quy tắc ngầm đó.”

“Suỵt… tên ngốc này! Cậu không biết ở đây có camera giám sát hả?”

Trong khi mọi người đều phẫn nộ giùm cho Quách Tần thì cậu ta vẫn tỏ ra rất bình thản: “Người đứng đầu Tinh Hoa sao có thể không có chuyên môn được. Thôi, tôi vẫn là mau chóng đi tập luyện chuẩn bị cho năm sau đây.”

Quách Tần cầm gậy chống bên cạnh để đứng dậy, có người muốn giúp đỡ nhưng cậu chỉ mỉm cười lịch sự từ chối.

Bóng dáng cậu ta vừa rời khỏi phòng, liền có người không kìm được thở dài: “Đã lần thứ ba trượt debut rồi mà Quách đại ca vẫn lạc quan thật đấy.”

“Không chỉ ba lần đâu, nghe nói trước đây anh ấy từng chuẩn bị ra mắt làm ca sĩ nhưng công ty cũ lại đột nhiên phá sản.”

“Ôi… thật xui xẻo mà, rõ ràng anh ấy vừa đẹp trai, hát hay lại còn nhảy giỏi như thế…”

“Năm nay Quách đại ca cũng 21 tuổi rồi, ở độ tuổi này mà còn không được debut thì thêm một hai năm nữa sẽ càng khó khăn cho xem.”

Bên ngoài phòng tập, có một người lặng lẽ đứng dựa tường nghe hết tất thảy. Mũ áo hoodie đã che đi toàn bộ gương mặt, chỉ có bàn tay đang nắm đến đỏ ửng kia đã bán đứng tâm trạng thật sự của chủ nhân nó.

Bước chân khập khiễng lặng lẽ rời đi trong im lặng.

Quách Tần không đến phòng tập mà chống gậy khó khăn bước lên cầu thang, mất một lúc cậu ta mới lên tới tầng thượng với vầng trán thấm đẫm mồ hôi.

Cậu đứng đó, ngắm nhìn khung cảnh rộng lớn của thành phố. Khi chỉ còn một mình, ánh mắt kia rốt cuộc cũng lộ ra sự buồn bã và thất vọng.

Loạt xoạt…

Chiếc gậy chống đột nhiên bị vứt xuống đất, Quách Tần với đôi chân bị thương cố gắng trèo lên lan can.

Lan can cao gần một mét, độ dày chỉ khoảng vừa đủ hai bàn chân, những người yếu tim mà trông thấy hình ảnh này chắc sẽ ngất vì thót tim mất. Vậy nhưng chàng trai kia lại dửng dưng như không, từ từ đứng thẳng người, dang hai cánh tay đón gió tới.

“A…”

Sau khi hét lên một tiếng như vậy, sự buồn bã trong đôi mắt kia giống như hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kiêu ngạo khác hẳn với vẻ ngoài non nớt.

“Phương Khả Mạn chết tiệt! Quách Tần tôi nhất định sẽ debut, làm center, làm thần tượng nổi tiếng khắp thế giới, sẽ khiến cô hối hận vì đã chê bai giọng hát của tôi! Đến lúc đó để coi ai mới là người phải năn nỉ tôi gia hạn hợp đồng! Phương Khả Mạn, cô cứ chờ đó!”

“Được… tôi sẽ chờ!”

Một giọng nói đột ngột đáp lại làm Quách Tần giật mình hoảng hốt, thân người loạng choạng nghiêng về phía trước như thể sắp ngã xuống.1

Nhìn thấy khung cảnh bên dưới sâu hun hút, gương mặt cậu ta lập tức tái mét: “Á… cứu tôi…”

“Tưởng cậu không sợ chết nên mới leo lên đó, hóa ra cũng chỉ là con hổ giấy thôi à?”

Lúc này Quách Tần mới nhận ra có một bàn tay đang vòng qua eo giữ cậu lại.

Cơ thể cậu rất nhanh được cánh tay ấy kéo ngược về sau, chân không còn sức nên ngã ngồi xuống nền xi măng lạnh ngắt.

Thập Nhất đứng đó khoanh tay nhìn tên thanh niên vẫn chưa hoàn hồn, không ngại chế giễu thêm: “Ở công ty của tôi mà có người chết sẽ xui xẻo lắm. Lần sau muốn chết thì tìm chỗ xa xa chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.