Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 340: Chương 340: Sức hấp dẫn của nam trà xanh (06)




“Phương tổng, dạo này các tiết mục của chúng ta đều bị đài truyền hình đồng loạt đẩy lùi xuống hàng cuối cùng. Hôm qua Winx đi dự sự kiện còn phải xuất hiện sau một ca sĩ mới nổi, chuyện quái gì đang xảy ra với chúng ta vậy nhỉ?”

Winx là nhóm nhạc có độ nổi tiếng cao của giải trí Tinh Hoa, gà cưng bị bắt nạt nên Chu Diệp khó lòng kiềm chế được tức giận.

Thập Nhất biết sớm muộn gì Âu Dương Liệt cũng ra tay nên chỉ bình tĩnh hỏi lại: “Còn gì nữa không?”

“Chừng ấy còn chưa đủ sao ạ? Số lượng ca sĩ, nhóm nhạc nổi tiếng nhất hiện nay có công ty nào địch lại Tinh Hoa chứ? Vậy mà đài truyền hình dám đối xử với chúng ta thế đấy!”

“Cô cứ chuẩn bị tinh thần đi, sau này sẽ còn nhiều chuyện quá đáng hơn nữa.”

“Dạ? Nhưng tại sao?”

Thập Nhất không trả lời câu hỏi của Chu Diệp mà nói sang chuyện khác: “Thần Vũ hôm nay có ở công ty không?”

“Có ạ. Mặc dù quản lý Đoàn đã theo lời dặn không sắp xếp công việc để Đại Thần Vũ được nghỉ ngơi sau concert nhưng anh ấy vẫn thường xuyên ghé công ty để tập luyện.”

Lúc Thập Nhất đến phòng tập nhảy, nhìn thấy một đám thực tập sinh đang đứng chen chúc bao quanh ngoài cửa, cố gắng dòm vào trong. Có vẻ bọn chúng đều là fan của Thần Vũ.

Thập Nhất ở phía sau vỗ tay mấy cái đều không có ai để ý, rốt cuộc vẫn phải túm đầu vài tên trong đó thì bọn chúng mới chịu quay cái đầu lại.

“Chào… Chào Phương tổng.”

“Các cậu đứng đây làm gì? Bộ không cần tập luyện nữa sao?”

Đám thực tập sinh bây giờ đều rất sợ Thập Nhất, chưa đến hai giây sau đã giải tán hết.

Thần Vũ chuyên tâm tập nhảy một mình trong phòng nên vẫn chưa nhận ra sự có mặt của Thập Nhất. Cô không làm phiền anh mà chỉ lẳng lặng quan sát.

Ngoại trừ gương mặt đẹp, thân hình Thần Vũ còn cao ráo và khá mỏng manh, một thiết lập phù hợp cho nhân vật thụ trong tiểu thuyết đam mỹ.

Thật ra Thập Nhất đã sớm lờ mờ đoán được nhiệm vụ lần này là thế giới tiểu thuyết đam mỹ, và nam chính không ai khác anh trai nguyên chủ - Thần Vũ cùng cái tên Âu Dương Liệt kia.

Hào quang nhân vật chính của hai người này khá mạnh mẽ nên không khó để cô nhận ra.

Từ những gì đã chứng kiến, chắc hẳn đây là câu chuyện tình yêu đơn phương muốn bẻ thẳng thành cong của Âu Dương Liệt. Còn kết cục lẫn nhiệm vụ chính thì Thập Nhất phải đợi sự xuất hiện của hệ thống.

Không chỉ hệ thống mất tích mà ngày cả “Hắn” cũng chưa tìm được, cô tất nhiên có bận tâm nhưng không có khả năng làm gì thì chỉ còn cách nhẫn nhịn chờ đợi thôi.

“Cạch…” Tiếng nhạc kết thúc, Thần Vũ lúc này mới nhận ra sự diện diện của một người khác ở trong phòng.

“Khả Khả, em đến hồi nào thế?”

“Một lúc rồi. Vũ đạo vừa nãy là chuẩn bị cho album mới sao?”

“Ừm. Em thấy sao? Lần đầu anh tự biên đạo nên không tự tin lắm.”

“Với một người mù tịt nghệ thuật như em thì rất siêu rồi.”

“Hửm? Em đã học nhảy 5,6 năm đó, sao có thể gọi là mù tịt được?”

Thập Nhất lần đầu nghe chuyện Phương Khả Mạn từng học nhảy, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Thần Vũ, cô tìm cách lấp liếm:

“Cũng lâu rồi mà, em gần như quên hết kiến thức rồi, thân thể cũng cứng ngắc như bà già.”

“Em là bà già thì anh trai em thành gì hả? Nào, cho anh một nhận xét thật lòng xem.”

“Phần nhảy này nếu làm mv thì ok nhưng để trình diễn trên sân khấu sẽ hơi trống trải, em nghĩ có thêm vũ đoàn hỗ trợ sẽ đẹp mắt hơn.”

Câu nói ấy làm hành động uống nước của Thần Vũ hơi sững lại. Anh đặt chai nước xuống, quay đầu nhìn Thập Nhất:

“Anh không cần vũ đoàn.”

“Tại sao?”

“Em không biết thật hay giả vậy?”

Thập Nhất lần nữa làm dấy lên sự nghi ngờ. Cô không có ký ức của Phương Khả Mạn nên chắc chắn không thể hiểu những vấn đề riêng giữa anh em họ. Giờ mới thấy được tầm quan trọng của hệ thống vô dụng kia.

“Em chỉ nói vậy thôi. Còn có vũ đoàn hay không, sức hút của Đại Thần Vũ trên sân khấu vẫn cao ngất.”

“Khả Khả… Thật ra có một việc anh muốn hỏi em từ lâu rồi.”

Đừng hỏi, ta không biết câu trả lời đâu.

“Tại sao hồi đó em đột ngột bỏ học nhảy vậy?”

Tiếng lòng của Thập Nhất vô tác dụng. Đến nước này thì chỉ còn cách mở miệng nói mò thôi.

“Trong hai chúng ta cũng phải có một người tiếp quản công ty mà. So với em, anh càng có năng khiếu thanh nhạc hơn.”

“Thật sự chỉ có như vậy?” Thần Vũ nhìn cô, ánh mắt rõ ràng không hề tin tưởng, hình như anh còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

“Khả Khả, cảm ơn em.”

“Đừng có tự nhiên cảm ơn sến súa như vậy được không?”

“Thật đó… Anh phải cảm ơn vì em đã quản lý công ty của ba mẹ rất tốt. Cũng cảm ơn vì cho anh cơ hội được tiếp tục làm anh trai em.”

Lời nói ấy đặc biệt chân thành, anh mỉm cười bước tới gần hơn, cánh tay giơ lên như muốn xoa đầu cô gái.

“Phương tổng!”

Tiếng gọi vang lên đúng lúc, cắt ngang hành động của Thần Vũ.

Ở cửa, chàng trai chống gậy với nụ cười tươi rói đang nhìn bọn họ.

“Chào Phương tổng, chào tiền bối, tôi có làm phiền hai người không ạ?”

Thần Vũ bối rối thu lại cánh tay, chào hỏi người vừa xuất hiện: “Quách Tần hả? Giờ này cậu không phải lên lớp sao?”

“Hì… em tính đi vệ sinh mà thấy tiền bối nên phải ghé qua chào hỏi chứ. Cả Phương tổng nữa, lâu lắm rồi mới gặp cô.”

Chàng trai trẻ giống như mùa xuân, vừa bước vào đã khiến không khí nhộn nhịp hẳn lên.

“Trông hai người hòa hợp ghê. Vậy mà người ta cứ nói tiền bối và Phương tổng bất hòa, tin đồn đúng là thứ không thể tin mà.”

“Cậu cập nhập thông tin hơi chậm đấy. Tin đồn hiện tại đã là tôi muốn dùng quy tắc ngầm với tiền bối nhà cậu rồi.”

Thập Nhất vừa nói xong Thần Vũ ở bên cạnh lập tức ho sặc sụa.

“Khả… Phương tổng, cô nói vậy sẽ khiến Quách Tần hiểu nhầm đấy.”

“Em… em tuyệt đối không hiểu nhầm gì đâu tiền bối. Xem ra em xuất hiện có chút không đúng lúc rồi. Vậy… em xin phép về trước đây.”

Quách Tần ngượng đỏ mặt, lúng túng tìm cách rời khỏi, bởi vì chân bị thương phải chống gậy nên hành vi có chút vụng về. Loay hoay thế nào lại thành ngã luôn ra sàn.

“Cậu không sao chứ?”

Thần Vũ hoảng hốt đỡ người đứng dậy, trong khi Thập Nhất chỉ khoanh tay đứng nhìn. Ánh mắt cô không ngừng đảo qua lại giữa hai người đàn ông, hừm... bởi vì tiểu thuyết đam mỹ hay sao mà cô nhìn đâu cũng thấy có chút mờ ám thế nhỉ?

“Cảm ơn tiền bối. Em không sao.”

“Cậu tự về được không? Hay để tôi đưa cậu-”

“Không cần đâu ạ.” Quách Tần xấu hổ cúi thấp đầu.

Đợi khi cậu ta hoàn toàn rời khỏi phòng tập, Thần Vũ lập tức quay qua trách cứ Thập Nhất: “Em đó. Đã biết hình ảnh mình không tốt còn cố tình dọa sợ đứa nhỏ ngây thơ.”

“Mới tí thế đã bị dọa, bộ tim cậu ta làm bằng thủy tinh à?” Thập Nhất thầm dè bỉu, cô mới không tin thằng nhóc đó đơn giản như vậy đâu.

“Thần Vũ, anh thân với cậu ta không?”

“Quách Tần á? Thỉnh thoảng đến tập nhảy lại gặp, là một hậu bối lễ phép, chăm chỉ nên anh có nói chuyện vài câu. Nghe bảo cậu ta mới trượt kỳ đánh giá lần ba hả?”

“Ừm. Em đánh trượt.”

“Tiếc nhỉ? Anh thấy cậu ấy nhảy khá tốt, cộng thêm gương mặt đó mà debut sẽ sớm nhận được yêu thích của fan nữ.”

Thập Nhất không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi: “Anh đã nghe cậu ta hát bao giờ chưa?”

“Anh chưa, sao thế?”

“Không có gì. Mà thôi, nói chuyện chính đi. Thần Vũ, em đến để bàn với anh về một chương trình, em cần sự tham gia của anh.”

Thần Vũ chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của cô, chỉ là khi nghe đến tên người ca sĩ cùng tham gia với mình là Lã Phong, anh có vẻ không được vui.

Có thể nói hiện tại ở trong Tinh Hoa, Lã Phong là người có độ nổi tiếng đứng ngay sau Thần Vũ, mặc dù cùng công ty chủ quản nhưng fan hai nhà lại đấu đá rất nhiều.

“Khả Khả, bình thường em có thể mặc sức ưu ái cho Lã Phong tham gia chương trình này kia. Tuy nhiên, tuổi nghề cậu ấy còn non trẻ, nếu để cậu ta đối đầu với anh thì có hơi khập khiễng. Cho dù ai thắng đều sẽ chỉ gây ra tin tức tiêu cực.”

“Suy nghĩ của anh lại chính là cách để em thu hút truyền thông đó. Yên tâm, em sẽ không làm việc gây hại cho át chủ bài của công ty đâu.”

Nếu em gái đã nói vậy thì thân làm anh trai, Thần Vũ chỉ có thể tin tưởng và ủng hộ cô thôi.

“Em chắc mình thuyết phục được Lã Phong tham gia chứ? Cậu ta rất không ưa anh.”

Hiện Lã Phong đang có lịch trình ở nước ngoài nên Thập Nhất vẫn chưa chính thức gặp mặt người này. Theo những gì cô tìm hiểu được chỗ Chu Diệp thì hắn là do Phương Khả Mạn một tay nâng lên nhờ “quy tắc ngầm“.

“Dù sao cũng là tình nhân cũ mà. Hắn không dám từ chối đâu.”

Thập Nhất thoải mái thừa nhận làm sắc mặt Thần Vũ hơi cứng lại, anh ho khẽ một cái rồi nhanh chóng đổi sang chủ đề khác: “Dạo này công ty gặp không ít chuyện, chắc em vất vả lắm phải không?”

“Ai nói với anh thế?”

“Đám hậu bối gặp anh đều than vãn việc bị chèn ép ở đài truyền hình. Anh biết người làm được mấy việc này chỉ có Âu Dương Liệt thôi. Nếu không phải do anh-”

“Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, người đến thì chém, sếp anh có thể cân tất nên nhân viên như anh chỉ cần lo kiếm tiền về là được.”

Khác với sự tự tin của Thập Nhất, Thần Vũ dường như khá sợ sệt Âu Dương Liệt, cũng có thể bởi vì bọn họ từng là bạn học nên anh quá hiểu con người cùng thủ đoạn của hắn.

Trước khi về, cô vỗ vai “khích lệ” anh trai hờ một cái: “Anh biết sói thích ăn nhất là mấy cô bé quàng khăn đỏ không? Vậy nên đừng để lộ ra dáng vẻ yếu đuối của mình, đặc biệt là ở trước mặt tên kia, nếu không… anh sẽ bị nuốt luôn vào bụng.”

“Khả Khả! Em đừng có nói chuyện đáng sợ như vậy được không! Anh đã bảo mình là trai thẳng rồi mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.