Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 342: Chương 342: Sức Hấp Dẫn Của Nam Trà Xanh (08)




Thập Nhất hoảng sợ vứt bàn tay của Lã Phong đi. May quá, không phải Hắn! Nếu Hắn mà là tên này thì cô thà tự tử sang thế giới sau luôn còn hơn.

“Ơ kìa… Sao chị không nắm tay em nữa?”

“Khỏi.”

Thập Nhất đưa tới trước mặt Lã Phong một kịch bản phim điện ảnh: “Tôi biết cậu muốn lấn sân sang lĩnh vực diễn xuất. Đây là thù lao cho việc cậu đồng ý tham gia Who is winner.”

Lúc đó Thập Nhất không biết Lã Phong lại là một tên đàn ông ẻo lả thế này, không biết hắn định diễn mấy vai nam thần kiểu gì nữa.

“Chị Khả Mạn, em đâu có đòi chị thù lao. Chương trình đầu tiên do chị sản xuất hiển nhiên phải có em rồi.”

“Lấy đi. Tôi không quen nhờ không người khác.”

Lã Phong bày ra bộ mặt bị tổn thương: “Sao có thể coi em là người khác chứ? Mối quan hệ giữa chúng ta-”

“Kết thúc rồi, khỏi nhắc lại. Bây giờ cậu muốn bàn công việc với tôi, hay để ngày mai Chu Diệp tới nói với cậu?”

Lã Phong có vẻ bất mãn nhưng vẫn ngậm ngùi ngồi xuống trong im lặng. Chỉ có lúc này trông hắn mới giống nghệ sĩ nổi tiếng hơn chút.

Mặc dù ăn mặc diêm dúa quá đà nhưng vẫn phải công nhận Lã Phong có một gương mặt đẹp, đặc biệt là nốt ruồi lệ khiến hắn thêm phần mị hoặc, hấp dẫn phái nữ. Dĩ nhiên cái này là đang nói trong trường hợp hắn chịu câm miệng.

“Bởi vì cậu không tham gia cuộc họp trước đó nên giờ tôi sẽ nói sơ qua nhiệm vụ của cố vấn cũng như chương trình.”

Thập Nhất muốn mau chóng tống khứ tên Lã Phong này đi nên mọi thứ đều được truyền đạt rất nhanh.

“Lần đầu chị làm đạo diễn mà khiến em bất ngờ thật đó, nghe nội dung chương trình thôi đã thấy hay rồi.”

“Mặc dù còn có giáo viên thanh nhạc và nhảy, nhưng khán giả sẽ chủ yếu tập trung vào cách huấn luyện của hai người. Cố gắng diễn cho tốt vào.”

“Chị đừng lo, gì chứ chỉnh đốn người khác là nghề của em mà! He he…”

Cậu ta có thật sự nghe hiểu không vậy?

“Em sợ đám thực tập sinh ngu ngốc đó không theo kịp em thôi. Phải rồi, ví dụ có đứa nào làm em ngứa mắt thì em được quyền đá đít nó luôn không chị?”

Đột nhiên Thập Nhất thấy quyết định của mình vội vàng quá, giao tương lai cho tên tăng động này có khác nào đi tàu cao tốc không phanh.



Thập Nhất chỉ cho rằng Lã Phong là một tên đàn ông ẻo lả, nhưng hóa ra cô đã quá khinh người rồi, làm gì có tên ẻo lả nào gây chuyện đánh người đến nhập viện ngay trong công ty như hắn chứ!

“Nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì mà phải đánh thằng nhóc đó hả? Cậu nhớ ngày mai là ghi hình tập đầu tiên rồi không?”

Lã Phong biết mình gây ra lỗi lớn nên không dám nói gì hay đối diện với Thập Nhất, chỉ toàn cúi đầu nhìn xuống đất.

Trong hành lang bệnh viện có cả Thần Vũ, biểu cảm của anh cũng không khá hơn Lã Phong bao nhiêu. Thở dài một cái, anh áy náy lên tiếng: “Phương tổng, chuyện này… có cả lỗi của tôi nữa.”

Thập Nhất biết Lã Phong là tên dở dở ương ương nhưng cô không nghĩ người điềm tĩnh như Thần Vũ lại có thể xảy ra tranh chấp đến động tay với Lã Phong.

Mọi chuyện phát sinh từ lúc Lã Phong chê bai giọng hát của Quách Tần trong ngày kiểm duyệt cuối cùng. Dù Thần Vũ đã mấy lần nhắc nhở mà hắn vẫn không biết điểm dừng. Hai người nói qua nói lại thế nào lại thành ra đánh nhau.

Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết, Quách Tần xông vào ngăn cản bọn họ bị lãnh nguyên cú đấm của Lã Phong rồi đập đầu vào cạnh đàn.

Nghe xong hết mọi chuyện, Thập Nhất mới lên tiếng thắc mắc: “Không phải tôi sắp xếp hai team tập luyện ở hai phòng khác nhau rồi ư?”

“Hôm nay đường dây điện ở phòng tập có chút trục trặc nên… tôi chỉ nghĩ tập cùng nhau một bữa cũng không có gì.”

Một người đã debut mười năm, một người sắp tròn sáu năm vậy mà lại đánh nhau vì chuyện cỏn con như vậy, nghe có nực cười không?

Thập Nhất không muốn tốn nước bọt mắng hai tên già đầu, cô đuổi bọn họ về công ty.

“Đánh cũng đánh rồi, hai người ở lại đây mặt mày ủ ê cho tôi xem à? Mau về chuẩn bị ngày mai ghi hình đi. Chuyện xử phạt thế nào tôi sẽ ra phán quyết sau.”

Bác sĩ thông báo vết thương của Quách Tần không quá nặng, khâu mấy mũi, nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể xuất viện.

Lúc Quách Tần tỉnh dậy, nhìn thấy Thập Nhất là người trông coi mình, cậu ta đột nhiên òa khóc: “Phương tổng, có phải tôi không thể tham gia chương trình được nữa không?”

Nước mắt chàng trai rơi xuống từng hạt, như ngọc trai trong suốt, thấm đẫm ga trải giường.

“Chương trình sắp khởi quay còn tôi thì… xấu xí thế này… Khó khăn lắm Phương tổng mới cho tôi một cơ hội vậy mà…”

Thập Nhất ngồi bên giường nhìn Quách Tần khóc, đôi má sưng đỏ, nước mắt không ngừng chảy, ánh mắt tuyệt vọng cùng bất lực, giống như cậu thật sự đã mất đi cơ hội quý giá nhất đời.

Cứ tưởng Thập Nhất sẽ như mọi lần làm lơ Quách Tần thì nay cô lại đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt cậu.

“Cho mượn tay được không?”

Không biết cậu ta có nghe hay không mà chẳng thấy trả lời, chỉ có nước mắt vẫn rơi như mưa.

Thập Nhất không đợi đồng ý đã nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt của Quách Tần. Hành động đột ngột này làm đối phương quên luôn cả việc khóc.

Ngay lần gặp đầu tiên Thập Nhất đã nghĩ rằng Quách Tần có thể là Hắn, không có nguyên nhân cụ thể nào cả, chỉ là cảm giác khác biệt cậu ta đem tới. Vậy nhưng khi cô nắm tay xác nhận thì kết quả thân thể cậu không hề tiếp nhận lực lượng của cô. Việc đó đồng nghĩa với Quách Tần thật ra không phải Hắn.

Dù sao cũng không phải lần đầu tìm sai người nên Thập Nhất chỉ cho rằng sẽ mau chóng tìm thấy Hắn ở sau này. Tuy nhiên việc đó đã kéo dài suốt ba tháng trời.

Hôm nay, khi chứng kiến Quách Tần khóc, cảm giác khác lạ xuất hiện, là kiểu cảm giác khó chịu vô cùng quen thuộc mỗi lần thấy Hắn rơi nước mắt.

“Phương tổng, sao cô… hức… lại nắm tay tôi?”

“Tôi đang an ủi cậu. Nhìn xem, không phải cậu hết khóc rồi ư?”

Thập Nhất cố tình nắm tay lâu hơn bình thường để xác nhận lại, vậy mà kết quả vẫn chẳng thay đổi.

Cô không biết lý do là gì nhưng cảm xúc thì không thể nào lừa dối cô được. Thập Nhất chủ động đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt chàng trai.

Quách Tần lập tức ngượng ngùng: “Đàn ông con trai khóc nhè nên trông buồn cười lắm phải không?”

“Không có. Tôi chỉ không thích nhìn cậu khóc thôi. Tôi cũng chưa nói cậu không thể tham gia chương trình.”

“Ngày mai là ghi hình rồi. Tôi thế này… làm sao có thể?”

“Cậu quên tôi là nhà sản xuất kiêm luôn đạo diễn à? Chỉ cần tôi muốn thì chẳng có gì không được. Nghỉ ngơi đi, đợi cậu khỏe lại trở về tham gia.”

Nghe Thập Nhất nói, Quách Tần cảm động như sắp khóc thêm lần nữa: “Phương tổng, sao cô lại tốt với tôi như vậy? Cô đã từng rất không thích giọng hát của tôi mà.”

“Tôi đâu có nói câu nào là không thích giọng hát của cậu.”

“Híc… Hôm đánh giá…”

“Tôi nói giọng cậu có nội lực và kỹ năng nhưng nó không đủ đặc biệt, không thể khiến người nghe nhớ đến. Thứ cậu còn thiếu là cảm xúc để cách truyền tải thông điệp tới người nghe. Thần Vũ chính là ca sĩ làm việc này tốt nhất nên sau này có thể cải thiện nó hay không đều do cậu nỗ lực.”

“Tôi hiểu rồi, hóa ra Phương tổng không hề lạnh lùng như tôi nghĩ chút nào, thậm chí còn sắp xếp một cố vấn phù hợp cho tôi nữa. Cảm ơn cô nhiều lắm.”

Thập Nhất gật đầu đón nhận lời cảm ơn. Sự thật cô chỉ chọn đội yếu hơn để giao cho Thần Vũ sẽ được chôn vùi từ đây.

Không chỉ mình Thập Nhất mà Quách Tần cũng đang có điều phải che giấu. Cậu ta lén lút gọi điện cho ai đó trong nhà vệ sinh: “Alo, kế hoạch thay đổi, tôi sẽ tiếp tục ở lại Tinh Hoa, chỉ cần các người cho tôi thêm vài tháng thôi.”

Cúp điện thoại, Quách Tần nhìn lại bản thân ốm yếu trong gương, nghĩ tới hành vi khác lạ của Phương Khả Mạn hôm nay, khóe miệng không khỏi nhếch lên chế giễu:

“Cuối cùng thì gu của cô ta vẫn là những thiếu niên trong sáng, đáng yêu đến kinh tởm như vầy!”

Sờ lên vết thương mới khâu trên trán, Quách Tần đau đến nhăn mày: “Thằng ngu đó ra tay cũng mạnh thật đấy. Nếu để lại sẹo mình sẽ giết hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.