Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 202: Chương 202: Không phải người cũng phải làm thêm (32)




Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Ngày hôm sau Hoa Vụ mới trở về, Kim Bất Thị nhìn một thân dương khí kia của cô, đều lo lắng cho Thịnh tiên sinh.

“Bà chủ, cô vẫn nên kiềm chế một chút đi.”

“Cái gì?” Cái gì mà kiềm chế một chút?

“Dương khí của thịnh tiên sinh quả thật nhiều hơn người thường, nhưng cũng không chịu nổi cô như vậy...... như vậy đâu!” Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Hoa Vụ: “......”

Cũng không phải là ta muốn, là Thịnh Ý cứ nhất quyết phải cho ta!

Hoa Vụ cảm thấy nhân vật phản diện không dễ dàng treo như vậy, cô không để ý tới Kim Bất Thị.

Nhưng mà sau đó, vẫn thu liễm đi rất nhiều.

Mà Thịnh Ý vì dạy dỗ búp bê, cũng phí hết tinh lực.

Trải qua nỗ lực không ngừng, cuối cùng đã để cho búp bê biết phân biệt phải trái, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.

Hắn muốn dạy dỗ búp bê cho tốt rồi mới đưa đến bên Ngụy Lệ Dung.

Hoa Vụ cảm thấy cái này khả năng cao sẽ phải thất bại......

Ngụy Lệ Dung nữ sĩ chưa chắc có thể tiếp nhận.

......

......

Nửa năm sau.

Thịnh Ý đưa búp bê qua, quả nhiên bị Ngụy Lệ Dung mắng đến máu chó ngập đầu, sau đó đuổi hắn và búp bê ra ngoài.

Búp bê nghiêng đầu: “Bà ấy không thích em sao?”

“Không phải, bà ấy chỉ là...... vui vẻ.”

Búp bê ủy khuất: “Nhưng bà ấy giống như rất tức giận.”

“......”

Răng rắc ——

Cánh cửa mở ra từ bên trong.

Ngụy Lệ Dung đi ra chỉ vào Thịnh Ý: “Tao thấy mày điên rồi! Giống như bố của mày, kẻ điên, đều là kẻ điên!! Nó là cái thứ quỷ quái gì, rốt cuộc mày như thế nào mà làm ra nó, có phải mày cũng muốn như bố mày......”

Ngụy Lệ Dung mắng mắng xong thì bắt đầu khóc.

Bà ta nhìn búp bê bằng ánh mắt chán ghét, sợ hãi, cảm xúc dần dần mất khống chế.

Ánh mắt Thịnh Ý bình tĩnh, không vì bị Ngụy Lệ Dung mắng chửi mà tức giận, “Mẹ, mẹ nói mẹ muốn em trai tồn tại.”

Rầm!

Đáp lại Thịnh Ý chính là cánh cửa đóng lại.

Có lẽ bởi vì đáy lòng hắn chỉ có Hoa Vụ, tâm trạng của Thịnh Ý phá lệ bình tĩnh, không chút phập phồng.

Hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy tay búp bê: “Chúng ta đi tìm chị được không?”

“Được.” Búp bê gật đầu: “Em nhớ mẹ.”

“...... gọi chị.”

“......”

Búp bê quay đầu đi.

Thịnh Ý: “......”

Gần đây Hoa Vụ không có việc gì, chuyện của công ty đều giao cho Kim Bất Thị và Lư Từ xử lý, mỗi ngày cô ngoại trừ xem chú câm trồng rau uống trà, thì chính là ngủ.

Thịnh Ý dắt con búp bê xuất hiện thì cô đang nằm bên ngoài vườn rau.

Hôm nay Thịnh Ý và búp bê đều ăn mặc rất trang trọng, vẫn là cùng kiểu dáng, một lớn một nhỏ như đúc ra từ một khuôn.

“Hai người các anh đi trao giải rồi?”

Con búp bê tránh khỏi Thịnh Ý, chạy đến bên người Hoa Vụ: “Mẹ ơi, người mẹ kia không thích con.”

Người mẹ kia?

Mẹ của Thịnh Ý?

Hôm nay họ đi gặp bà ta rồi a......

Hoa Vụ sờ đầu búp bê, “Vì cái gì nha?”

Búp bê lắc đầu: “Con không biết, có phải do con quá đáng sợ không?”

Hoa Vụ suy nghĩ hai giây, nghiêm túc gật đầu: “Có khả năng đó......”

“Em đừng nói lung tung.” Thịnh Ý bất đắc dĩ: “Nó gọi em là mẹ, em thật đúng là dám trả lời!”

“Tôi chính là cha mẹ tái sinh của nó đó, vì sao không dám?” Hoa Vụ đúng lý hợp tình: “Đúng không con trai.”

Búp bê gật đầu, “Dạ!”

Thịnh Ý: “Vậy có phải tôi cũng nên theo gọi em là mẹ không.”

Hoa Vụ suy nghĩ một chút: “Cái này...... không đúng sao?”

Thịnh Ý: “......”

Em còn suy nghĩ!

Thịnh Ý xách búp bê đang muốn leo lên người Hoa Vụ ra, “Đứng yên, không được nhúc nhích!”

Búp bê chống thắt lưng: “Hừ, anh có thể dán dán hôn hôn với mẹ, vì sao em không thể!!”

Thịnh Ý: “......”

Cái đó có thể giống nhau à?!

Thịnh Ý: “Bởi vì chị là người trong lòng anh.”

Búp bê: “Mẹ không phải là người.”

Thịnh Ý: “......”

Cái tốt không học, toàn thích học cái xấu đúng không?

Thịnh Ý tống cổ búp bê đi tìm Song Linh chơi, hắn ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Hoa Vụ.

“Mẹ anh cự tuyệt nó?”

“Ừm.”

Hoa Vụ đưa tay quay mặt người đàn ông lại, để cho hắn nhìn mình: “Anh có suy nghĩ gì không?”

Thịnh Ý lắc đầu: “Không có.”

“Thật sự không có?”

Thịnh Ý: “Tôi nên nghĩ gì?”

“Ví dụ như tức giận...... muốn hủy diệt mọi thứ? Ý nghĩ đặc biệt xấu xa?”

Hắn cực cự khổ khổ tìm em trai về, kết quả mẹ cũng không cảm kích, cái này có thể không rơi vào trong lửa giận sao?

Thịnh Ý lắc đầu: “Không có.”

Hoa Vụ sờ xuống mặt hắn, “Vậy là tốt rồi.”

Hoa Vụ nằm trở về, “Vậy nó...... anh tính làm gì bây giờ?”

Thịnh Ý rất hiểu mẹ mình: “Mẹ tôi sẽ gọi điện tới.”

......

......

Quả nhiên ngày hôm sau, cảm xúc của Ngụy Lệ Dung qua đi, đã gọi điện thoại cho Thịnh Ý, bảo hắn mang búp bê về.

Búp bê là Thịnh Ý định chế dựa theo bộ dạng khi còn bé của em trai, hiện tại trong thân thể nó có tàn hồn của em trai, càng giống em trai hơn.

Búp bê bây giờ, đã hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng búp bê.

Ngụy Lệ Dung là một người bình thường, không nhìn ra sơ hở gì.

Suy nghĩ của bà ta dường như đã trở lại quãng thời gian trước đây, khi gia đình bốn người của họ vẫn còn, nhiệt tình hạnh phúc chào đón họ.

Ngụy Lệ Dung thỉnh thoảng đối với hắn cũng rất nhiệt tình, nhưng mà...... mấy năm gần đây đều là vì chuyện xem mắt.

Bọn họ chưa nói được mấy câu, cảm xúc của Ngụy Lệ Dung đã suy sụp.

Sau khi Ngụy Lệ Dung tiếp nhận búp bê, dường như đã nhận định con trai út đã trở về, liên tiếp nửa tháng, cảm xúc đều tương đối ổn định.

......

......

Trong công viên giải trí, Ngụy Lệ Dung và búp bê đi chơi xe bay trên bầu trời, Hoa Vụ và Thịnh Ý sóng vai đứng ở phía dưới.

“Anh cũng không nghĩ tới, dẫn bà ấy đi khám bác sĩ?”

Ngụy Lệ Dung nữ sĩ rõ ràng là có bệnh nha.

“Bác sĩ có thể khám thấy đều đã khám.” Thịnh Ý nói: “Bà ấy luôn cư xử rất bình thường khi đối mặt với bác sĩ.”

Ngụy Lệ Dung đối với người ngoài kỳ thật rất bình thường.

Chỉ có thời điểm đối với hắn, cảm xúc mới thay đổi thất thường.

Khám nhiều lần, Ngụy Lệ Dung đã không chịu đi nữa.

Thậm chí cảm thấy mình muốn bỏ rơi bà ấy, cố ý nói bà ấy bị bệnh.

Sau đó, hắn cũng không đưa bà ấy đi nữa.

Cuộc sống của bà ấy không có bất kỳ vấn đề gì, miễn là hắn không sống với bà ấy, sẽ không có quá nhiều rắc rối.

Thịnh Ý ngẩng đầu nhìn chiếc xe bay gào thét lên tận trời: “Đây có lẽ là bệnh tâm lý mà bà ấy mắc phải khi đối mặt với tôi. Bởi vì tôi là người còn sống.”

Hoa Vụ đưa tay nắm lấy tay nam nhân, “Sống không phải lỗi của anh.”

Thịnh Ý: “......”

Hoa Vụ đi trước khi Ngụy Lệ Dung và búp bê đi xuống, búp bê vừa xuống đã nhìn đông nhìn tây.

“Em trai con đang nhìn cái gì thế?” Ngụy Lệ Dung nắm tay búp bê, “Là muốn chơi cái khác sao?”

“Mẹ đâu?” Búp bê túm vạt áo Thịnh Ý.

Ngụy Lệ Dung nhíu mày.

“Mẹ không phải ở đây sao?” Thịnh Ý lắc đầu với nó: “Có phải em chơi đến đầu óc choáng váng rồi không?”

“Em mới......” Búp bê nghẹn lời trở về, thân thể nhỏ nhắn nhoáng lên một cái, ngã vào người Ngụy Lệ Dung, “Ui da, đầu con choáng quá.”

Mày đang nhíu của Ngụy Lệ Dung giãn ra, “Sao lại choáng váng chứ? Có phải vừa rồi quá nhanh không, chúng ta nghỉ ngơi một lát...... qua bên kia, để anh trai mua đồ ăn ngon cho con được không?”

Thịnh Ý thở ra một hơi.

Chờ tìm được cơ hội, Thịnh Ý lôi kéo búp bê, “Ở trước mặt mẹ, em không được nhắc đến chị, bằng không anh sẽ không bao giờ cho em gặp lại cô ấy nữa.”

“Dựa vào cái gì!”

“Dựa vào anh là anh trai của em!”

“......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.