Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Thịnh Ý bắt đầu một thời gian lo lắng búp bê sẽ làm ra chuyện khác thường, dọa Ngụy Lệ Dung, cho nên cũng ở cùng Ngụy Lệ Dung.
Chờ sau khi búp bê thích nghi, thời gian của hắn sẽ nhiều hơn.
Ngoài công việc, chính là ở bên Hoa Vụ.
“Chào buổi sáng giáo sư Thịnh.”
“Chào buổi sáng các bạn học.”
Thịnh Ý vừa bước vào lớp học đã phát hiện Hoa Vụ ở chỗ trống cuối cùng, hai tay chống lên má, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp trong suốt kia.
Hắn sửng sốt, không hiểu tại sao cô lại ở chỗ này.
Nhiều người như vậy, Thịnh Ý cũng không tiện đi qua hỏi, chỉ có thể giảng bài trước.
Hoa Vụ nằm sấp trên bàn, nhìn người đàn ông quần áo sạch sẽ, thong dong giảng bài trên bảng, lại nghĩ đến dáng vẻ bí mật của nhãi ranh này.
Lần đầu tiên Thịnh Ý cảm thấy thời gian lên lớp dài như vậy.
Vất vả lắm mới đến lúc tan học, hắn đợi cho các học sinh khác rời đi.
Chờ còn ít người, hắn mới đi xuống phía sau.
“Sao em lại ở đây?”
“Đến thăm anh nha.” Hoa Vụ đứng dậy: “Vui không, giáo sư Thịnh.”
“......” Thịnh Ý thụ sủng nhược kinh, luôn cảm thấy cô muốn làm chuyện xấu gì đó.
......
......
“Nữ sinh nói chuyện với giáo sư Thịnh là ai thế?” Đằng trước phòng học, học sinh còn chưa đi, thấy Thịnh Ý cùng Hoa Vụ thì thấp giọng nghị luận.
“Chưa từng thấy...... nhưng xinh đẹp quá.”
“Khoa khác?”
“Hình như không phải trường chúng ta? Bạn học xinh đẹp như vậy, sao có thể không có ai biết.”
“Bạn gái của giáo sư Thịnh sao?”
“Không thể nào...... giáo sư Thịnh thoát FA?”
Người có gan lớn trực tiếp mở miệng hô: “Giáo sư Thịnh, chị gái xinh đẹp này, là bạn gái thầy sao?”
Thịnh Ý nhìn về phía bọn họ, hào phóng gật đầu thừa nhận.
“A......”
“Thật sự là bạn gái nha.”
“Aizz, xem ra chúng ta không còn hy vọng rồi.”
Thịnh Ý kéo Hoa Vụ rời khỏi phòng học.
Lúc này Hoa Vụ đang ở trạng thái mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, cho nên Thịnh Ý kéo cô đi qua trường học, không ít người đều nhìn thấy.
Mới chỉ được nửa giờ, đã truyền khắp cả trường.
Giáo sư Thịnh đang yêu đương.
Thịnh Ý mang theo Hoa Vụ trở về căn hộ.
Khoảng thời gian trước nuôi búp bê, phòng khách có rất nhiều thứ, nhưng mấy ngày này đã được Thịnh Ý dọn sang một bên, trông vẫn còn rất trống trải.
“Chạy đến trường cũng không nói cho tôi biết một tiếng, làm tôi giật cả mình.”
“Nói cho anh biết thì sao gọi là bất ngờ được?”
“......”
Thịnh Ý suy nghĩ: “Có phải em có chuyện gì muốn xin xỏ tôi không?”
Cô ấy đột nhiên chủ động như vậy, rất khả nghi.
Hoa Vụ nằm liệt trên sô pha, “Không có nha. Chính là nhàm chán, đi ra ngoài dạo bộ, vừa lúc đến gần trường của anh.”
Muốn nhìn thử xem bộ dạng đến trường của là như nào.
Thịnh Ý giơ tay cởi hai nút áo sơ mi, đi về phía sô pha, quỳ gối ở một bên sô pha, đè người xuống: “Gần đây thân thể em có gì bất thường không?”
“Cũng được.”
“Cũng được?”
Hoa Vụ còn chưa kịp nói tiếp, đã bị Thịnh Ý chặn lại.
Hắn đã hỏi những người khác, tình huống của cô như vậy, nếu như không trở lại trong thân thể, cũng chỉ có thể nghĩ cách dưỡng hồn.
Nếu không thì không bao lâu nữa, cô sẽ tiêu tán.
Cô không muốn trở lại thân thể kia, gần đây ngay cả dương khí trên người hắn cũng rất ít khi hấp thu.
Cứ tiếp tục như vậy, cô còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Hoa Vụ không chủ động, hắn chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Trong phòng khách trống trải vắng vẻ, bóng người giao triền trên sô pha, dần dần khiến cho nhiệt độ trong phòng tăng lên, ái muội triền miên.
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)
......
......
Ngày hôm sau.
Hoa Vụ ngồi dậy từ trên giường Thịnh Ý, cô liếc mắt nhìn thời gian, 10 giờ......
Thịnh Ý không ở trong phòng, cô từ trên giường lộn xộn đi xuống, dẫm dép lê đi ra cửa.
Thịnh Ý đang đọc sách trong phòng khách, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, quay đầu lại nhìn, “Tỉnh rồi.”
Hoa Vụ vừa tỉnh ngủ, cả người còn hơi mơ hồ, cô vịn khung cửa, yên lặng nhìn người trên sô pha.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, biểu tình của Hoa Vụ cũng có chút cổ quái.
Hoa Vụ vứt bỏ đống suy nghĩ lung tung lộn xộn ra, “Sao anh không đến trường.”
“Sáng nay tôi không có tiết.”
“Ồ.”
Hoa Vụ đi qua, nằm vào trong lòng hắn: “Thịnh tiên sinh, anh cần phải tiết chế.”
Thịnh Ý: “???”
Hoa Vụ: “Tiếp xúc với tôi như vậy, cơ thể của anh không bao lâu nữa sẽ suy sụp, anh phải kiềm chế.”
Thịnh Ý cười ra tiếng: “Tôi không sao.”
Hoa Vụ: “Anh nói không sao thì không sao à?”
“Em đang quan tâm tôi à?”
“Anh cảm thấy thế thì chính là thế.”
Khóe môi Thịnh Ý nhếch lên, con ngươi dưới tròng kính đều là tươi cười.
“Sau khi em trai tôi gặp chuyện không may, tôi đã bệnh nặng một trận......” Thịnh Ý nắm lấy cổ tay trắng nõn của Hoa Vụ, thấp giọng nói: “Cụ thể tôi không nhớ lắm, nhưng hẳn là bố tôi đã làm gì cơ thể tôi. Em yên tâm đi, chút dương khí em cần kia, đối với tôi mà nói, không tính là cái gì cả.”
Hoa Vụ hơi hoài nghi.
Nhưng trong khoảng thời gian tiếp theo, cô thật sự không phát hiện ra cơ thể của Thịnh Ý xuất hiện suy yếu hay bị bệnh gì.
Hoa Vụ đều hoài nghi có phải mình là sinh hồn không, làm việc chưa đủ nỗ lực, không đạt được tiêu chuẩn của ngành.
Cô cũng không có cách nào so sánh, cuối cùng chỉ có thể kết luận lên hào quang phản diện của Thịnh Ý.
......
......
Tất cả công việc của Hoa Vụ đều đã kết thúc, bước vào thời gian của hiền giả, mỗi ngày đều lười biếng.
Lư Từ và Kim Bất Thị hỏi cái gì cũng không biết, đừng hỏi tôi, tôi muốn làm cái bình hoa.
Lần cuối cùng cô gặp Tiết Thải Tĩnh, là cùng Thịnh Ý đi tham gia một buổi tọa đàm, ở bên ngoài khách sạn.
Tiết Thải Tĩnh tuy rằng trang điểm lộng lẫy, nhưng khuôn mặt kia quả thật có chút dọa người, cả người đều là âm khí.
Lúc trước Tề Cảnh ở cùng một chỗ với cô ta, dường như chỉ là vì 'ngược' nữ chính.
Sau khi nữ chính xảy ra chuyện, Tề Cảnh và cô ta đã không liên lạc với nhau nữa.
Chuyện của Tiết Thái Tĩnh và Tề Cảnh, không biết bị ai rêu rao ra, mọi người đều biết trước khi Tề Cảnh ly hôn, cô ta đã quyến rũ người ta.
Hiện tại Tề Cảnh đá cô ta đi, Tiết Thải Tĩnh lâu lâu lại gặp xui xẻo, khí vận thấp đến dọa người.
Chắc cũng không có ai dám yêu đương với Tiết Thải Tĩnh như thế này.
“Aizz.”
Thịnh Ý vừa ra ngoài đã thấy cô chắp tay sau lưng, giống như lãnh đạo xuống dưới thị sát, “Đang yên đang lành thở dài làm gì?”
“Không thể làm xằng làm bậy, kết cục cuối cùng quá thảm.”
“???”
Những lời này mỗi chữ hắn đều nghe hiểu, làm sao tách ra...... lại có chút không hiểu chứ?
“Sao anh lại ra ngoài?”
“Hôm nay chỉ là ký tên, kế tiếp không có việc gì, tôi đi ra ngoài dạo chơi với em?”
“Tôi muốn trở về......”
“Đi thôi.” Thịnh Ý kéo cô ra đi ra ngoài từ một bên khác.
Hoa Vụ quay đầu khách sạn lộng lẫy, ưu sầu không thôi, mong muốn được nằm của người làm công luôn không dễ thực hiện được.
Có người giải trí cùng, thời gian xét duyệt một năm thoáng cái đã trôi qua.
Hệ thống vẫn luôn mất tích — Diệt Mông đột nhiên ngoi đầu lên, thông báo Hoa Vụ có thể rời đi.
Hoa Vụ muốn đi ngay tại chỗ, Diệt Mông ngược lại có chút kỳ quái:【Cô không có chút lưu luyến nào?】
Hoa Vụ không thể hiểu được: “Lưu luyến cái gì?”
【Thịnh Ý nha.】
“Vì sao phải lưu luyến hắn?” Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng, “Sự nghiệp của nữ chính, không thể bị một tên đàn ông ngáng đường!”
【...... tiểu khả ái, cô như này là cặn bã.】
Hoa Vụ: “Ta đã nhắc nhở hắn, đừng yêu ta.”
【......】
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Vị diện thứ sáu kết thúc.