Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Hoa Vụ lái xe quay lại, nhưng đáng tiếc trước cổng nhà xưởng đã không còn xe.
Bọn họ đã rời đi từ phía khác.
Trên đường trở về, Độ Bách vẫn luôn hồn lạc phách bay.
Hoa Vụ an ủi hắn: “Trời tối như vậy, có lẽ là nhóc nhìn lầm rồi.”
Thực ra Độ Bách cũng không chắc lắm, dù sao ánh sáng không tốt, tốc độ xe cũng không chậm, quả thật cậu rất dễ nhìn lầm.
“Chắc là...... thế.” Anh trai hẳn là sẽ không ở một chỗ với bọn người kia, nhất định cậu nhìn lầm rồi.
Sau đó Độ Bách không nói chuyện nữa, Hoa Vụ cũng không hỏi gì.
Mấy ngày kế tiếp, Hoa Vụ rất bận.
Cô phải làm Mộc Thị tin tưởng mình.
Cho nên cô hiến tế đồng đội bên cạnh.
Sắp xếp cho Mộc Thị đoạt một lô hàng từ trong tay Hỏa Bưu —— dù sao người đồng đội này là đối thủ một mất một còn của cấp trên trực tiếp lãnh đạo cô, hắn ta xui xẻo, cấp trên của cô có thể thăng quan phát tài.
Tuy rằng Mộc Thị còn không tin tưởng cô lắm, nhưng bước đầu hợp tác xem như miễn cưỡng đạt thành.
Hoa Vụ không lộ diện, cho nên chuyện này cuối cùng cũng không tra đến đầu cô.
“Về sau chúng ta có thể duy trì hợp tác như vậy, tôi cho anh tin tức mật, anh đi làm việc.” Hoa Vụ ngồi trên thùng, nhìn Mộc Thị đang đùa nghịch vũ khí mới, “Cam đoan anh sẽ được cấp trên được trọng dụng hơn. Chúng ta một sáng một tối, hợp tác đôi bên có lợi, thế nào?”
Mộc Thị đặt vũ khí trong tay xuống, đậy thùng lại, “Cô làm như vậy, chỉ vì muốn giết Đan Hữu sao?”
Hoa Vụ: “Anh không muốn giết hắn sao? Hắn ta là kẻ thù chung của chúng ta đó.”
Mộc Thị: “......”
Hắn đã điều tra những gì Hoa Vụ nói.
Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, cho nên manh mối không nhiều lắm.
Hắn còn chưa chắc được......
Sao lại là kẻ thù chung của bọn họ rồi?
Hoa Vụ cười nhìn về phía xa: “Hơn nữa tham vọng của tôi, không dừng lại tại đây, tôi có khát vọng và lý tưởng cao cả.”
“Hả?”
“Những việc này, đợi chúng ta hợp tác nhiều hơn rồi bàn lại cũng không muộn.”
Mộc Thị lấy được lợi lộc, lại được cấp trên khen ngợi.
Tuy rằng hắn vẫn hoài nghi Hoa Vụ, nhưng đối với lời nói muốn hợp tác của Hoa Vụ, cũng không quá phản cảm.
Sau vài lần, trừ bỏ việc hắn phát hiện Hoa Vụ làm việc có chút điên cuồng, chỉ cần cô cảm thấy có khả năng thắng được, cô liền muốn lao ra đánh một trận.
Cho dù là người phía chính phủ, cô cũng có chút háo hức muốn thử.
Nếu không cần thiết, bọn họ không quá muốn đối đầu với người phía chính phủ, cho nên lúc nào có thể chạy, thì tuyệt đối không động thủ.
Trừ cái này ra, cũng không phát hiện cô có suy nghĩ nào khác.
Mà chuyện cô 'điên', hắn đã hỏi thăm những người khác, lúc còn làm thuộc hạ của Quan Đại Đao, cô chính là cái dạng này.
......
......
Nửa năm sau.
Tiệm trái cây.
Ông chủ Tần ngồi trong tiệm, phe phẩy cây quạt trong tay, cau mày.
Đã bao lâu rồi......
Cái cô mật thám đó vẫn không liên hệ với hắn.
Lúc trước hắn nghe phong thanh nói cô gây sự với Quan Đại Đao, nhưng hắn không liên hệ cô được, cũng không thể tùy tiện đi tìm cô.
Công việc nằm vùng này, vốn dĩ không phải chuyện ngày một ngày hai, mấy năm, mười năm cũng có thể.
Ông chủ Tần cảm thấy chắc cô có kế hoạch khác.
Chỉ có thể chờ......
Chờ rồi chờ!
Kết quả là vẫn không có tin tức gì của cô.
Cô ta không làm phản đâu nhỉ?
Ông chủ Tần càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hắn đứng dậy đóng cửa hàng, đi ra ngoài từ cửa sau, hẹn gặp ai đó.
“Sao đột nhiên lại tìm tôi?”
Người đàn ông nhìn bờ sông không một bóng người, ngồi vào đối diện ông chủ Tần.
“Chiến hữu cũ gặp nhau, không có việc gì thì không thể tìm anh à? Yên tâm, xung quanh không có ai.”
Nhưng người đàn ông hình như rất hiểu ông chủ Tần, “Vô sự không đăng tam bảo điện*, nói đi, chuyện gì.”
*không có việc gì sẽ không xuất hiện.
“......”
Ông chủ tần Tần đành phải kể chuyện của mình.
“Liên hệ không được sao?”
Ông chủ Tần đáng lẽ không nên nói ra thân phận của mật thám, nhưng hắn rất lo không biết cô đã chết hay chưa.
Hơn nữa người này cũng biết dưới trướng Lão Bàn có một người như vậy.
“Anh nói xem chắc cô ấy sẽ không bị Quan Đại Đao giết chết đúng không?”
“Sao cô ta lại trở mặt với Quan Đại Đao?”
“Tôi biết đâu được!” Việc này là việc hắn thắc mắc đấy! Tần lão bản vỗ bàn: “Cô ấy đâu nói cho tôi biết! Tôi chỉ là một liên lạc viên Lão Bàn chỉ định thôi, lại không phải cấp trên của cô ấy, sao tôi có thể quản được cô ấy.”
Trước kia cô báo tin, đều là nói cho hắn địa điểm nào khi nào có chuyện gì phát sinh.
Căn bản là không thương lượng với hắn chuyện gì cả.
Đương nhiên, về bản chất cô chỉ là một gián điệp, không phải nằm vùng thực sự do hệ thống chính phủ cử ra.
“Tôi sẽ tìm cách giúp anh kiểm tra.” Người đàn ông mệt mỏi xoa mày, “Dạo này nhiều việc lắm, đúng rồi, anh giúp tôi điều tra người này.”
Người đàn ông lấy ra một tấm ảnh từ trên người.
Ảnh chụp chất lượng rất kém, rõ ràng là chụp lén, người lại đông.
Người đàn ông chỉ vào một bóng dáng trong đám người: “Người này, điều tra rõ xem, cô ta là ai.”
Ông chủ Tần: “???”
Ông chủ Tần: “......”
Tuy chỉ là một bóng dáng, còn rất mơ hồ.
Nhưng ông chủ Tần đã gặp mặt Hoa Vụ, vẫn có thể nhận ra......
Đây còn không phải là mật thám mất tích kia của hắn sao?!
Ông chủ Tần cầm ảnh chụp, “Cô ta...... Sao thế?”
“Mộc Thị không biết đào từ đâu ra một người thế này, làm hắn trong vòng nửa năm, tiến vào trung tâm tập đoàn Ổ Đinh...... Nhưng cô ta rất ít lộ diện, người của chúng tôi cũng chỉ chụp được một bóng dáng mờ hồ như vậy, anh nghĩ cách, xem có thể tìm ra được không.”
Ông chủ Tần: “......”
Ông chủ Tần cất ảnh chụp, đồng ý chuyện này.
Chờ sau khi người đàn ông rời đi, ông chủ Tần nhìn chằm chằm bức ảnh kia.
“Con bé này sẽ không làm phản thật chứ?”
......
......
Thời gian nửa năm, thế cục thay đổi không ít.
Phía Khuyển Nha, Hỏa Bưu và Lão Hầu Tử liên tiếp xảy ra chuyện, hai người còn thường xuyên đánh lộn, làm Khuyển Nha rất thất vọng.
Hiện giờ địa vị anh Quan rõ ràng cao hơn bọn họ, có chuyện gì quan trọng, đều giao cho anh Quan đi làm.
Có Hoa Vụ chỉ điểm, năng lực nghiệp vụ của anh Quan tăng lên đều đặn, được Khuyển Nha khá coi trọng.
Còn về phía Ổ Đinh, Hoa Vụ đã có thể tiếp xúc với cao tầng, có điều cô vẫn chưa thấy qua Ổ Đinh và La Vô Thời.
Hơn nữa trên thị trường, cũng không có khu vực lớn nào xuất hiện ma túy kiểu mới của La Vô Thời, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có một ít 'sản phẩm thử nghiệm' trên thị trường.
Đúng vậy, đó là những gì phía Ổ Đinh nói
Hiển nhiên La Vô Thời vẫn chưa hoàn toàn nghiên cứu phát minh ra được 'Lan Hoa' ở mức độ hoàn hảo mà hắn muốn.
Muốn nhìn thấy La Vô Thời......
“Xem ra ta vẫn phải cố gắng làm công thôi.”
“Cái gì?” Độ Bách nghe thấy Hoa Vụ nói thầm, nhưng không nghe ra cái gì.
“Chị nói đêm nay ăn gì.”
Độ Bách: “Không phải vừa mới ăn cơm trưa xong à?”
“Nghĩ trước xem buổi tối ăn gì, để buổi tối khỏi phải nghĩ đó.”
“......”
Hoa Vụ tò mò hỏi cậu ta: “Gần đây nhóc hay đi dạo khắp nơi, có thấy người nhóc muốn tìm đâu không?”
Độ Bách lắc đầu.
Người bên cạnh Mộc Thị, cậu hầu như đã thấy hết, nhưng không tìm được người cậu muốn tìm.
“Nhóc không có cách khác để liên hệ anh trai à?”
Độ Bách lắc đầu.
Bọn họ trước kia không sống ở đây.
Sau khi đến đây, không bao lâu đã lạc nhau.
Điện thoại anh trai cậu cũng không gọi được......
Có lẽ ngày đó cậu nhìn lầm rồi.
Hoa Vụ vỗ đầu cậu ta: “Cố lên, nói không chừng ngày nào đó lại tìm được.”
Độ Bách: “......”
Điện thoại Hoa Vụ vang lên, cô nhìn điện thoại một cái, trực tiếp bấm nghe: “Mộc tiên sinh, có tin tốt gì vậy?”