Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Tiệm trái cây.
Ông chủ Tần đóng cửa hàng lại, ngồi trong bóng tối, suy nghĩ xem rốt cuộc gián điệp của hắn có làm phản không.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng chuông vang lên từ trong ngăn tủ.
Ông chủ Tần đột nhiên nhìn về phía ngăn tủ kia.
Cái điện thoại kia chỉ có một người biết số điện thoại.
Ông chủ Tần gần như là nhào qua đó, lấy điện thoại ra, “Alo?”
“Ông chủ Tần, khỏe không.”
“Tôi khỏe mẹ cô!” Ông chủ Tần tức giận mắng, mắng xong câu này, hắn bèn nuốt mấy lời còn lại về: “Cô có chuyện gì?”
“Chỗ tôi không có ai.”
Được lắm!
“Cô mẹ nó mất liên lạc trong khoảng thời gian này, làm gì vậy? Sao cô không liên hệ tôi? Sao đột nhiên cô lại trở mặt với Quan Đại Đao? Sao cô lại......”
Ông chủ Tần đưa ra một loạt câu hỏi.
“Tôi đi nằm vùng ở bên hàng xóm nha.” Hoa Vụ chờ hắn hỏi xong, rề rà nói: “Hiệu quả không tồi, có một đơn hàng lớn, chú nhận không?”
“???”
Cô đi nằm vùng ở bên hàng xóm là cái gì?
Hoa Vụ hẹn gặp ông chủ Tần.
Chuyện đầu tiên khi gặp mặt, ông chủ Tần chất vấn cô sao tự nhiên lại đổi phe.
“Tôi không đi ăn máng khác.” Hoa Vụ tỏ rõ lập trường của mình, “Tôi chỉ tạm thời đi công tác, tôi vẫn thuộc về đại gia đình tập đoàn Khuyển Nha.”
“......”
Thần mẹ nó tạm thời đi công tác ăn máng khác!
Cô cho rằng cô đang đi làm à!
Ông chủ Tần nghĩ ra rất nhanh: “Là Quan Đại Đao để cô đi à?”
“Cái này không phải trọng điểm.” Hoa Vụ nhìn hắn một cái: “Công việc của tôi cũng không nhất thiết cái gì cũng báo cáo với chú nhỉ? Tôi đâu có ở trong hệ thống của các chú.”
Ông chủ Tần: “......”
May là cô không ở trong hệ thống!
Ông chủ Tần bình tĩnh lại, nghe Hoa Vụ nói về đơn hàng lớn của cô.
“Ý cô là, phải đợi người của Khuyển Nha lấy đồ đi rồi mới ra tay?”
Hoa Vụ gật đầu: “Để cho bọn họ đen ăn đen trước, rồi sau đó trời giáng công lý.”
Đây còn không phải là thứ chính nghĩa ở nhân gian cần sao?
Ông chủ Tần: “Sao phải phiền phức như vậy?”
Đến lúc đó bọn họ có khả năng sẽ gặp phải hỏa lực của cả hai bên đấy.
“Nếu các ông trực tiếp xuống tay từ phía Ổ Đinh, không phải tôi đây sẽ dễ dàng bị bại lộ sao?” Hoa Vụ trừng hắn một cái: “Tôi phải tự bảo vệ mình.”
Không có người khác bảo vệ, cô còn không được tự bảo vệ mình sao?
“......”
Bây giờ cô là người của tập đoàn Ổ Đinh, hơn nữa chuyện lần này, cô phải tham dự.
Cho nên không thể xảy ra chuyện ở tập đoàn Ổ Đinh.
Nhưng cô có thể sắp xếp để Quan ca nói với Khuyển Nha, để người của Khuyển Nha tới cướp.
Về phần đối thủ một mất một còn làm sao biết tin...... Ai lại không có một vài gián điệp đâu.
Mà cảnh sát bắt cả người lẫn tang vật từ phía Khuyển Nha, vậy càng không liên quan đến cô.
......
......
Hoa Vụ bàn xong với ông chủ Tần, chờ hắn đi sắp xếp trước.
Sau khi cô có được thông tin, sẽ nói lại cho hắn.
Lô hàng xuất ra lần này không nhỏ, Ổ Đinh cử người xuống xem tận mắt.
Hoa Vụ hỏi Mộc Thị, “Người tới là ai vậy?”
Mộc Thị hút thuốc, cười như không cười nhìn cô một cái: “Cô đã gặp rồi.”
“Tôi gặp rồi?” Người cô đã gặp nhiều lắm, ai biết kia là ai đâu.
Mộc Thị nói: “Lần đầu tiên chúng ta nói chuyện, cậu trai trên sàn đấu.”
Hoa Vụ suy nghĩ một chút, “Tên tiểu bạch kiểm kia à?”
Mộc Thị sặc khói, tuy rằng người ta trông rất...... Nhưng bây giờ cũng không ai dám nói cậu ta là tiểu bạch kiểm.
Lúc ấy cậu ta giành được quán quân, hắn đã giao người cho Ổ Đinh.
Sau hai tháng không gặp lại, chờ cậu ta tái xuất, cũng đã ở bên người Ổ Đinh, lên làm cận vệ.
Hai tháng gần đây, càng được Ổ Đinh thích.
“Cẩn thận lời nói của cô, Độ Hàn người này tàn nhẫn lắm đó.” Nói xong, hai mắt Mộc Thị đánh giá Hoa Vụ, hắn cảm thấy chắc mình đã lo thừa rồi.
Hoa Vụ quay đầu: “Anh nói hắn tên gì?”
“Độ Hàn.”
“......”
Độ Hàn, ngôi sao mới nổi trong truyện gốc, mạnh tay chia cắt không ít địa bàn của hai tập đoàn lớn, về sau hình thành cục diện thế chân vạc ba phe cân bằng lẫn nhau.
Giai đoạn sau của cốt truyện, hắn trực tiếp thâu tóm hai tập đoàn lớn đã bị nhân vật chính làm cho tan rã, trở thành người chiến thắng duy nhất.
Đại kết cục cũng không viết đến kết cục của hắn.
Nhưng không nhắc tới vị này đã từng làm việc dưới trướng Ổ Đinh nha!
Hoa Vụ nghĩ đi nghĩ lại, lịch sử trưởng thành bằng máu và nước mắt của đại lão, chắc chắn không thể bị quá nhiều người biết, không thì quá mất mặt.
“Tới rồi.”
Mộc Thị nhắc nhở Hoa Vụ.
Hoa Vụ nhìn theo, một chiếc xe màu đen cách đó không xa chạy tới, dừng cách bọn họ mười mét.
Nam sinh ngồi ghế lái xuống xe, mang khẩu trang với mũ, ngoài mũ còn có mũ áo hoodie trùm lên, gần như không thấy mặt.
Trong xe chỉ có mình hắn.
Độ Hàn đi tới, một giọng nói trong trẻo cất lên: “Anh Thị.”
“Ha ha ha, cậu đừng gọi tôi là anh, bây giờ tôi phải gọi cậu là anh đấy.” Mộc Thị chỉ vào Hoa Vụ: “Nguyên Âm, chắc cậu đã nghe qua.”
Nguyên Âm dù sao cũng từ nhà hàng xóm sang đây ăn máng khác.
Ban đầu Mộc Thị cũng không nói cho những người khác.
Nhưng qua chuyện xảy ra mấy tháng vừa rồi, Hoa Vụ không mềm lòng chút nào với phía Khuyển Nha, nói bẫy là bẫy, nói giết là giết.
Diệt khẩu còn sạch sẽ hơn bọn họ.
Cảnh tượng đó đúng thật......
Hắn muốn giấu cũng không giấu được.
Vì vậy cấp trên đã biết.
Hoa Vụ ngồi trên mui xe, khẽ gật đầu, không nói chuyện.
Độ Hàn cũng không đáp lại, “Bây giờ đi nhà xưởng?”
“À, đúng.” Mộc Thị nói: “Dùng xe tôi đi.”
Độ Hàn không phản đối, trực tiếp mở cửa ghế lái phụ, lên xe.
Mộc Thị nhìn Hoa Vụ một cái, Hoa Vụ nhún vai, nhảy xuống xe, lên ghế sau.
Mộc Thị đành phải lái xe.
Nhà xưởng có hơi xa, trên đường Hoa Vụ co lại ngủ ở phía sau, Mộc Thị thi thoảng nói một hai câu với Độ Hàn, “Gần đây sức khỏe ông cụ thế nào?”
“Khá tốt.”
“Lần này để cậu tới, xem ra ông rất coi trọng cậu.”
Độ Hàn không đáp lời này.
Mộc Thị cũng thức thời, đổi đề tài: “Người cậu muốn tìm, đã tìm được chưa?”
“Chưa.”
“Lúc ấy nghe nói kia nhóm người đó bị phía Khuyển Nha đem đi rồi, muốn tìm người thì hơi khó khăn.” Mộc Thị đột nhiên nói: “Nhưng cậu có thể hỏi Nguyên Âm một chút, lúc đó cô ấy vẫn còn bên phía Khuyển Nha, nói không chừng biết gì đó.”
“Ừ.”
“......”
Mộc Thị ngậm miệng, nghiêm túc lái xe.
Hoa Vụ tỉnh sau hai tiếng, ngoài xe vẫn là quốc lộ hoang tàn vắng vẻ.
Cô ngồi dậy, đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên.
“Alo? Đánh nhau rồi? Cứ để bọn họ đánh, đánh chết kéo ra ngoài chôn là được, có chút việc nhỏ cũng đánh.” Hoa Vụ dựa vào ghế dựa, trên mặt còn mang theo chút buồn ngủ.
Hoa Vụ nói vài câu, cúp điện thoại.
Độ Hàn trên ghế phụ đột nhiên lên tiếng: “Cô nói chuyện với ai vậy?”
“Em trai cô ấy.” Mộc Thị vô thức nói: “Người một nhà.”
Mộc Thị đã nói, Hoa Vụ cũng không mở miệng.
Dường như Độ Hàn cũng chỉ tùy tiện hỏi, không gặng hỏi tiếp.
Ba giờ sau, rốt cuộc cũng đến nhà xưởng.
Nhìn từ bên ngoài là một xưởng gỗ, hơn nữa cả nhà xưởng đều đang trong trạng thái vận hành.
Đa phần đều là vậy, bề ngoài có một nghề đứng đắn.
Người ở đây còn làm hai lần việc.
Ban ngày làm công nhân xưởng gỗ, buổi tối tăng ca sản xuất ma túy, còn 007 hơn 007*.
*mật danh của nhân vật chính trong phim 'Nhiệm vụ bất khả thi': ý nói những người này phi thường.
Nhân công ở cái quốc gia này, là rẻ mạt nhất.