Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
“Đúng là có chút tin tức......” Hoa Vụ chặn lại trước khi Ổ Định đặt câu hỏi: “Đừng hỏi tôi nơi nào tới, ngài có mạng lưới tin tức của ngài, tôi có của tôi.”
Ổ Đinh giơ tay, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
“Vị Cách Jill tướng quân kia, có vẻ cố ý muốn dính vào việc làm ăn này của chúng ta, nhưng hiện tại gã còn chưa tìm được nguồn cung cấp. Nếu chúng ta có thể hợp tác với gã, thông qua đường của nước C, ngài có thể ngẫm lại, đó sẽ là thị trường lớn cỡ nào.”
Hoa Vụ nói kế hoạch tối đẹp khiến cho người ta động lòng.
Nhưng Ổ Đinh là nhìn thấy việc lớn trong đời, loại chuyện này vẫn muốn biết rõ ràng: “Chuyện này tôi sẽ đi thăm dò lại.”
Hoa Vụ ý bảo ông ta tùy ý, “Nhưng mà ngài cần phải nắm chặt thời gian, bằng không chờ Khuyển Nha bên kia biết tin tức, có thể sẽ mất tiên cơ.”
......
......
Hoa Vụ ra khỏi phòng họp, vừa lúc thấy Độ Hàn đứng ở thang máy, cô đi qua chờ thang máy cùng hắn.
Độ Hàn liếc mắt nhìn cô một cái, “Gần đây cô đang vội cái gì?”
Hoa Vụ ý chí chiến đấu dạt dào: “Vội vàng thăng chức tăng lương.”
Độ Hàn: “......”
Thang máy đến rồi.
Hoa Vụ tiến vào thang máy trước, Độ Hàn đứng không nhúc nhích.
Bên ngoài còn có vệ sĩ khác đi ngang qua, Hoa Vụ cười gọi hắn: “Không đi vào sao? Anh không muốn em à?”
Vệ sĩ khác ném một ánh mắt khó hiểu tới.
Độ Hàn đành phải tiến vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Hoa Vụ nhìn về phía camera trong thang máy một cái, “Tới trong xe em?”
Độ Hàn: “......”
Chờ ra khỏi thang máy, sau khi lên xe, Độ Hàn kéo khẩu trang xuống cằm: “Hai ngày nay Tiểu Bách có tốt không?”
“Nó thì có cái gì không tốt.” Hoa Vụ vỗ ngực bảo đảm với hắn: “Anh yên tâm, sẽ không để nó thiếu cánh tay hay gãy cái chân nào đâu.”
Độ Hàn chính là muốn hỏi một chút tình hình gần đây của Độ Bách.
“Cô gọi tôi tới trong xe làm gì?” Chuyện một câu nói, cô một hai phải lên trên xe nói?
“Anh giúp tôi làm một chuyện.”
“......”
“Anh tìm cơ hội đến vườn trà Bạch Sơn, lấy thành phẩm nghiên cứu mới nhất của La Vô Thời tới.”
Độ Hàn nhíu mày: “Ổ Đinh sẽ không để những người khác tùy tiện đến vườn trà Bạch Sơn.”
Hơn nữa hiện giờ hắn còn đang ở trong danh sách hoài nghi của Ổ Đinh.
Sao Ổ Đinh có thể sẽ để cho mình đi.
Hoa Vụ mỉm cười, cho hắn sự tín nhiệm vô biên: “Tôi tin tưởng anh sẽ có cách.”
Độ Hàn không hề cảm thấy mình được tín nhiệm chút nào, cảm giác như cô đang đẩy mình xuống hố lửa, “Vì sao tôi phải giúp cô làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
Hoa Vụ chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì bây giờ chúng ta đang đứng trên cùng một sợi dây.”
“......”
Sao hắn không biết bản thân khi nào mà lại đứng trên cùng một sợi dây với cô!!
“Ổ Đinh mở miệng hỏi tôi muốn Độ Bách, anh cảm thấy ông ta cũng muốn một người em trai sao?”
“......”
“Ai trong chúng ta cũng đều không an toàn.” Hoa Vụ nhìn về phía thang máy, bên kia có người đứng nhìn về bên này.
Độ Hàn theo ánh mắt cô nhìn qua.
Có lẽ Hoa Vụ không biết, nhưng hắn biết, là người của Ổ Đinh......
Độ Hàn quay đầu, còn chưa nói gì, Hoa Vụ đột nhiên cúi người lại đây, Độ Hàn thiếu chút nữa đã hôn đến sườn mặt cô.
Hoa Vụ ôm hắn, hơi thở ấm áp dừng ở bên tai hắn.
“Vì an toàn của Độ Bách, Độ tiên sinh cái gì cũng nên làm, chờ tin tức tốt của anh nha.”
Hoa Vụ vừa định lùi lại, Độ Hàn đột nhiên ôm lấy eo cô, chuẩn xác bắt được môi cô, dán lên.
Hoa Vụ: “???”
Khóe mắt Hoa Vụ thoáng nhìn ngoài cửa sổ xe, người trông chừng kia thế mà lại đi về bên này, nhìn dáng vẻ là muốn vòng đến đầu xe, nhìn rõ từ trước cửa kính.
“......”
Mẹ nó!
Có phải người của Ổ Đinh là biến thái không?
Nhưng mà ngẫm lại chuyện khách sạn lần trước, hình như cũng bình thường.
Độ Hàn chỉ là hơi dán lên, cũng không có làm gì khác, hắn muốn chờ người bên ngoài kia rời đi.
Nhưng mà người kia đi tới đi lui ở chỗ xa xa trước xe, không hề có ý muốn rời khỏi.
“Đi rồi sao?” Hoa Vụ nhìn không thấy phía trước, chỉ có thể hỏi Độ Hàn.
“Chưa......”
“......”
“......”
Hai người nói chuyện khó tránh khỏi sẽ có đụng chạm nhỏ, Độ Hàn có chút xấu hổ, muốn dịch một chút về sau, lại sợ bị người bên ngoài nhìn ra bọn họ đang làm bộ.
Trong xe tối tăm, Độ Hàn đột nhiên cảm thấy có chút nóng.
Hoa Vụ còn nhìn chằm chằm vào hắn, tầm mắt Độ Hàn cũng không biết ném đi chỗ nào.
“Độ tiên sinh.”
“...... Ừ?”
“Anh nói với Ổ Đinh, là tôi uy hiếp anh cùng tôi......”
Độ Hàn không nghĩ tới Hoa Vụ sẽ đột nhiên nhắc việc này, đã truyền ra lâu như vậy rồi, cô gặp mình cũng chưa từng nhắc tới.
Hắn cho rằng cô hiểu, hắn nói như vậy, ngược lại càng phù hợp với tình huống thực tế hơn, giảm bớt khả năng bị hoài nghi.
Độ Hàn tận lực không động cánh môi, ngay cả hô hấp cũng thu liễm lại: “Kế sách tạm thời.”
Vừa rồi tay Hoa Vụ chỉ là như có như không khoác lên hắn, nhìn qua như là ôm, nhưng thực tế càng như là hơi hơi dựa vào.
Nhưng lúc này Hoa Vụ đột nhiên dùng lực, vòng tay qua cổ hắn.
“Để ý tiếp một nụ hôn không?”
“Cái......”
Đồng tử Độ Hàn hơi co rụt lại, tay cô gái nhỏ vuốt ve gò má hắn, hơi lạnh từ đầu ngón tay xẹt qua sau tai, đầu ngón tay nhẹ luồn vào dây đeo khẩu trang, một bên khẩu trang rơi xuống.
Cô khẽ nâng cằm hắn lên, để cho cô có thể hôn dễ hơn.
Không khí lưu động bên trong xe tựa hồ đang giảm bớt, Độ Hàn cảm giác chính mình có chút hít thở không thông.
Ánh sáng trước mặt càng giảm đi, hắn chỉ có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người cô gái nhỏ, che trời lấp đất quét qua toàn bộ thế giới của hắn.
Tay đáp ở bên hông cô gái, vô thức nắm chặt.
Thân thể hai người dán sát, trở nên chặt chẽ không thế tách rời, mất đi giới hạn.
......
......
'Quần chúng' vây xem bên ngoài xe đã rời đi.
Cả người Độ Hàn khô nóng, hắn hé mở cửa sổ tản nhiệt, giơ tay lau hai cái lên môi hơi nóng.
“Vì sao cô lại hôn tôi?”
Vì sao......
Hoa Vụ cảm thấy vừa rồi mình giống như bị thứ gì đó mê hoặc, đột nhiên muốn hôn hắn......
Nhưng vị diện này là thế giới hiện đại rất bình thường.
Cho nên chắc là do cô cảm thấy lần trước Độ Hàn nói cô uy hiếp hắn, cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại bị chụp một cái mũ lớn như vậy, cảm thấy quá thiệt thòi.
Hơn nữa bị sắc đẹp lắc lư trước mắt, đầu choáng váng muốn hôn hắn.
Nhưng lời này......
“Không phải anh động miệng trước? Có qua có lại mà thôi.” Giọng điệu Hoa Vụ nhàn nhạt, “Sao, anh là cô gái lớn rồi, còn muốn tôi chịu trách nhiệm?”
Độ Hàn: “......”
Có qua có lại là cái dạng này?
Hơn nữa tình huống vừa rồi kia, người ta chính là xuống dưới quan sát bọn họ, hắn không làm chút gì, vậy không phải là khiến người hoài nghi sao?
Lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy......
Nhưng là hắn cũng không cách nào phủ nhận, đúng là hắn động tay trước.
“Vừa rồi không phải anh cũng đáp lại tôi sao?” Hoa Vụ lại nói: “Chứng minh anh rất thoải mái, mọi người đều là người trưởng thành, không cần phải so đo nhiều như vậy chứ?”
Vừa rồi Độ Hàn hoàn toàn có thể đẩy cô ra.
Nhưng Độ Hàn không đẩy, vậy chính là hắn cam chịu tự nguyện.
“......”
Độ Hàn đang ngồi đeo một bên khẩu trang rơi xuống lên, rầu rĩ nói: “Chuyện vườn trà, tôi sẽ nghĩ cách.”
“Không phải bởi vì cái hôn vừa rồi kia.” Độ Hàn lại giải thích một câu: “Là vì Tiểu Bách.”
Cô có một câu nói không sai.
Bọn họ đều không an toàn.
Hoa Vụ buông tay, “Tôi cũng không tự luyến như vậy, lại cảm thấy một cái hôn là có thể làm anh thay đổi chủ ý đâu.”
Độ Hàn trực tiếp xuống xe.
Hoa Vụ ghé vào trên tay lái, nhìn Độ Hàn biến mất ở lối rẽ.
Cô giơ tay dùng lòng bàn tay đè xuống cánh môi, im lặng cười một cái, khởi động xe rời đi.
Nữ chính vẫn là đi làm sự nghiệp quan trọng a!
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
PS. Mỗi một vị diện, ta cũng không viết nam chính thích nữ chính bao nhiêu, mọi người đều là tra, vì sao các người chỉ nói nữ chính tra? Cái này công bằng sao?