Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
“Bác sĩ Giang, anh thật sự đang hẹn hò với bà cô kia sao?”
Hiện giờ trong phòng thí nghiệm đã có không ít người, lúc Giang Dịch nghỉ ngơi đều bị đồng nghiệp hỏi thăm.
Vấn đề này khiến Giang Dịch không biết trả lời như thế nào.
Cho nên, Giang Dịch không có trả lời trực tiếp: “Không phải tất cả các người đều nhìn thấy à.”
Người khác nghĩ như thế nào thì hắn cũng không quản được.
Đồng nghiệp hỏi thăm mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Nghe nói hai người quen nhau trước khi thành lập căn cứ này, hai người quen biết nhau như thế nào vậy?”
Giang Dịch: “...”
Giang Dịch nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Cũng không phải hình ảnh tốt đẹp gì.
Giang Dịch tự hiểu rõ bản thân như nào, hắn không phải là một người thiện lương, càng sẽ không vì người khác mà từ bỏ cơ hội sống của mình.
Chỉ cần có một đường sống, hắn đều bằng lòng nắm lấy.
Giống như lần đầu tiên gặp, hắn đã đồng ý với đề nghị của cô.
Giang Dịch vô thức sờ cổ tay.
Lúc đầu hắn cũng cho là cô coi trọng gương mặt của mình, còn rất cảnh giác cô sẽ làm gì mình.
Ai biết cô vốn dĩ không coi trọng gương mặt của hắn...
Sợ rằng ngay từ đầu cô đã muốn để cho mình nghiên cứu vắc-xin, hoàn thành cái gọi là cứu vớt nhân loại.
Cho đến nay Giang Dịch vẫn chưa rõ ràng hết, rốt cuộc cô biết mình từ đâu.
Cô dựa vào cái gì mà nhận định, mình nhất định có thể nghiên cứu ra vắc-xin.
Ngay từ đầu Giang Dịch đương nhiên là chán ghét cô.
Ai sẽ thích một tên bệnh thần kinh chứ.
Còn là một tên bệnh thần kinh thích còng tay anh ta.
“Bác sĩ Giang, Mạch ca anh đi một chuyến.” Có người gọi Giang Dịch.
Giang Dịch lấy lại tinh thần, “Biết rồi.”
Giang Dịch tiến vào phòng họp thì đã thấy trong phòng là một đống bừa bãi, lão Tam và Hoa Vụ đang đứng ở một bên, đám người Mạch ca và Tiểu Ngũ đang ngồi xổm ở bên kia phòng họp cắn hạt dưa.
“Thời Ôn, hôm nay tôi không chém chết cô thì tôi sẽ mang họ của cô!”
“Tam ca, chúng ta chính là người nhà phải yêu thương lẫn nhau, làm sao có thể đối đãi với người nhà như thế!”
“......”
Tại sao hai người này lại cãi nhau?
Giang Dịch đi đến bên cạnh Mạch ca: “Mạch ca, anh gọi tôi?”
Mạch ca chỉ vào Hoa Vụ: “Mau xách cô ta đi đi, bằng không lát nữa lão Tam thật sự chém cô ta đó.”
“Cô ấy đã làm gì?”
Mạch ca hình như ngượng ngùng, dừng một lúc mới nói, “Cô ta tìm cho lão Tam một người vợ.”
Giang Dịch không hiểu: “Cái này có cái gì không tốt?”
Lão Tam hình như không có hứng thú đối với phụ nữ lắm, nhưng hắn cũng không phải thật sự không thích phụ nữ.
Có một người vợ không tốt sao?
Hiện tại căn cứ đã ổn định, mọi người thành gia lập thất sống cũng tốt...
Mạch ca hít sâu một hơi, “... Bơm hơi.”
Giang Dịch: “...”
Giang Dịch: “??? “
Mặc dù hắn có kiến thức sâu rộng nhưng cũng cảm thấy có chút quá đáng.
Tuy rằng bây giờ Hoa Vụ đã trưởng thành, nhưng với tư cách là 'em gái' trong đội, tặng Tam ca cô ấy loại vật này có thích hợp không?
“Cô ấy lấy đâu ra?”
“Tôi cũng đâu có biết...” Mạch ca cũng không biết nói gì, “Có thể là khoảng thời gian trước khi cô ta đi ra đã ngoài mang về, không biết giấu nó ở đâu... hôm nay đột nhiên nói muốn tặng lão Tam một món quà.”
Lúc cô vừa đem đồ vào, bọn họ đều cho rằng cô bắt một người chết, muốn đưa cho lão Tam.
Nhưng mà nếu là người chết thì có lẽ lão Tam cũng sẽ không tức giận như vậy.
Hoa Vụ ở bên kia hô: “Mạch ca, anh quản Tam ca đi! Tôi đều là vì sức khỏe của Tam ca đó!”
Mạch ca lấy tay che mặt, một vẻ như 'Cô đừng lôi tôi vào'.
“Mạch ca.... Mạch Thanh Thanh!!”
Mạch ca ngay lập tức nhìn về phía đàn em ở bốn phía: “Ai nói cho cô ta cái tên này?”
Đám người Tiểu Ngũ lắc đầu.
“Vậy làm sao cô ấy biết được?”
“Mạch ca.... bọn em thật sự không biết, bọn em tuyệt đối chưa từng nói!”
Mạch ca ghét nhất là người khác gọi anh bằng cái tên này.
Họ cũng không dám nói lung tung.
Mạch ca nhìn về phía Hoa Vụ một cách nguy hiểm: “Làm sao cô biết cái tên này?”
Hoa Vụ ném luôn nồi cho lão Tam: “Tam ca nói!”
Lão Tam: “??? “
Hắn nói khi nào!?
Giang Dịch nhìn phòng họp dần dần phát triển thành hai người đánh nhau thì rơi vào trầm mặc.
Hắn vất vả lắm mới kéo được Hoa Vụ ra khỏi phòng họp, đám người Tiểu Ngũ ngăn cản Mạch ca và lão Tam, ngăn cản một trận bạo lực gia đình.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
Giang Dịch kéo Hoa Vụ rời đi.
Hoa Vụ chủ động nắm chặt tay hắn, “Anh nói xem, tôi là suy nghĩ vì sức khỏe của bọn họ, tôi sai sao? Lão Tam cứ nghẹn như vậy, lỡ như biến thái, chạy đi ABCXYZ người khác thì làm sao?”
Giang Dịch: “Biến thái nhất chính là em.”
Hoa Vụ trừng mắt nhìn hắn một cái.
Giang Dịch: “Em nghĩ cái gì.... mà đưa cho anh ta bơm hơi?”
Hoa vụ âm dương quái khí: “Tôi biến thái.”
Giang Dịch trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Có phải em..... đã làm chuyện gì có lỗi với lão Tam?”
Ánh mắt Hoa Vụ hơi dao động nhưng giọng điệu vẫn kiên định: “Không có nha.”
Giang Dịch: “Vậy là có rồi, em đã làm gì?”
Hoa Vụ: “Tôi có thể làm gì, tôi là một cô bé đáng yêu tốt bụng rộng lượng như vậy.”
Giang Dịch híp mắt lại: “Có phải em lại trộm rượu của anh ta không?”
Hoa Vụ cười ha ha một tiếng: “Làm sao có thể...”
Giang Dịch bình tĩnh nhìn cô, giống như đã nhìn thấu cô.
“...... Ừm.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Vụ sụp xuống, chán nản thừa nhận.
“Em trộm rượu của anh ta thì thôi đi, hiện tại còn chọc anh ta như vậy, em thật không sợ anh ta giết chết em sao?”
“So với chuyện tôi đưa hắn bơm hơi, rượu chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.”
“Làm chuyện xấu không tính, lại còn làm một chuyện khác xấu hơn để giấu đi, em cũng thật được đó.”
“Thường thôi.”
“......”
Tôi đang khen em sao?
Giang Dịch nhanh chóng kéo cô đi không thì chờ lão Tam phát hiện, có khi lại giận càng thêm giận.
Sau khi đưa Hoa Vụ về phòng, Giang Dịch đột nhiên hỏi: “Mạch ca tên thật là Mạch Thanh Thanh?”
“Dễ nghe đúng không?”
Giang Dịch cười khẩy, “Sau này em đừng gọi nữa, bằng không sau này nhất định sẽ là khởi nguồn cho sự hỗn loạn của gia đình.”
Hoa vụ ủ rũ nằm ở trên ghế, “Thành công, có danh tiếng rồi liền quên đi cô gái nhỏ đứng ở đằng sau ủng hộ họ....”
Trời mẹ nó, lại còn cô gái nhỏ đứng ở đằng sau ủng hộ.
Hoa Vụ thở dài: “Bọn họ đều không thích tôi nữa.”
Giang Dịch đột nhiên cúi xuống, hôn lên cánh môi mềm mại của thiếu nữ, thấp giọng nói: “Tôi thích em.”
“Đừng yêu...”
“Tôi không yêu em, tôi chỉ thích em.” Giang Dịch biết cô muốn nói cái gì, “Em cũng từng nói thích tôi mà đúng không? Vậy thì chúng ta đều thích nhau, vì vậy chúng ta có thể có kết quả.”
Giang Dịch mặc kệ câu “Thích anh” lúc trước của Hoa Vụ là có ý gì.
Hắn ta chỉ cần hiểu nghĩa đen.
Hoa Vụ im lặng, giơ ngón tay cái lên với hắn: “Ma pháp đánh bại ma pháp.”
*Ma pháp đánh bại ma pháp (魔法打败魔法): đánh bại người khác theo chính cách của người đó, cũng gần như câu 'gậy ông đập lưng ông'.
Câu này bắt nguồn từ bộ phim “Những cuộc phiêu lưu của Thành Long”, trong phim này, ông đã dùng pháp thuật của nhân vật phản diện để đánh lại chính nhân vật phản diện và hỏi: “Mọi người có hiểu chuyện gì đã xảy ra không?“. Mọi người đồng thanh đáp: “Ma pháp đánh bại ma pháp.”
Giang Dịch mỉm cười.
Hoa vụ ngồi thẳng người, giữa hai hàng lông mày nghiêm túc lên.
“Giang Dịch, tôi sẽ không yêu anh. Nếu như vậy thì anh còn bằng lòng chăm sóc tôi khi về hưu, vậy tôi cũng không ngại ở bên anh.”
Sau khi hoàn thành công việc, điều quan trọng là phải tìm cho mình một đối tượng về hưu cùng.
Giang Dịch không để ý cách dùng từ kỳ lạ của Hoa Vụ, cầm tay thiếu nữ, đặt xuống mu bàn tay cô một nụ hôn: “Tôi bằng lòng.”
Giang Dịch từng cho rằng mình tuyệt đối sẽ không thích bệnh thần kinh đầu óc này.
Nhưng có lẽ...
Đồng loại luôn có một sức hấp dẫn trí mạng.
____
Vị diện thứ hai kết thúc.
====
Cái đoạn 'bơm hơi' đó tuôi không có hiểu!!!