Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
“Đừng để lỡ giờ lành.”
“Nhanh lên nhanh lên..... đội ngũ đón dâu đã đến.”
“Xong chưa?”
“Xong rồi.....”
Hoa Vụ còn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra đã bị người bên cạnh trùm khăn hỉ lên đầu, nửa đỡ nửa kéo đưa cô đi ra ngoài cửa, bên trong tiếng nhạc của lễ cưới, nhét vào kiệu hoa.
Hoa Vụ cả người không có sức..... không phải yếu ớt mà là cái loại mệt mỏi rất không bình thường, có thể là đã bị bỏ thuốc.
Cô thậm chí không có cơ hội để giãy dụa.
Hỉ phục đỏ thẫm ở trên người, tầng tầng lớp lớp, giống như là bọc cả người cô ở bên trong, không thể động đậy.
Cảm giác mất trọng lượng ập tới trong chốc lát, kiệu hoa đã bị nâng lên, lảo đảo đi về một hướng nào đó.
“......”
Mờ mịt lại bất lực, Hoa Vụ khẩn cấp gọi Diệt Mông.
Diệt Mông nửa phút sau mới xuất hiện, thái độ phục vụ còn vô cùng kém cỏi,【Làm gì?】
Hoa Vụ đối với thái độ của Diệt Mông cũng đã từ bỏ, tựa vào kiệu hỏi, “Tình huống hiện tại của ta là gì? Sắp bị gả cho một lão già tồi tệ có phải không?”
Khởi đầu kích thích như vậy!
【Không nghiêm trọng như vậy.】 Diệt Mông lần này cũng không để cho cô chờ một lúc, mà nói rất nhanh: 【Cô phải làm Thái tử phi, rất vui có đúng không?】
Thái tử phi...
Hoa Vụ trầm mặc, nói: “Thái tử không phải là nam chính đúng không?”
【Tiểu khả ái, cô thật thông minh.】
“......”
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không nhưng cô cảm thấy trong giọng nói Diệt Mông tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.
Hệ thống bây giờ đều phách lối như vậy à?
Bị bỏ thuốc, đối tượng gả còn không phải là nam chính... Đây là muốn ngược đãi nữ chính chứ gì!
Hoa Vụ hỏi Diệt Mông có cách để thân thể cô khôi phục lại bình thường hay không, Diệt Mông rất vô tình nói không có, nó không cung cấp loại trợ giúp này, để tự cô nghĩ cách, sau đó trực tiếp tan làm
“Một tên phế vật!”
Hoa Vụ tức giận mắng chửi.
Hiện tại cô không có một chút sức lực nào, cũng chỉ có thể mắng chửi.
......
......
Vị diện này là vị diện cổ đại.
Nam nữ chính là vua đương triều và công chúa tiền triều, câu chuyện xoay quanh thù hận đất nước, âm mưu phục quốc, tranh đấu triều đình rồi yêu hận tình thù.
Công chúa tiền triều là Tần Hoan, lúc sinh ra cũng chính là lúc nước mất nhà tan.
Nàng bị Tần tướng quân bí mật thay xà đổi cột, lấy danh nghĩa con gái Tần thị để nuôi nấng lớn lên.
Nữ chính tình cờ quen biết nam chính mà đem lòng yêu nam chính nhưng lại không biết thân phận của hắn.
Mà nam chính đã có đối tượng, sẽ đi cầu thân.
Cuối cùng nam chính đương nhiên không đến cưới nàng, mà trong cung lại truyền đến một tờ hôn ước —— nàng được chọn làm thái tử phi.
Nữ chính đi tìm nam chính, lại ngoài ý muốn nghe được nam chính cùng thuộc hạ nói chuyện, biết được nam chính tiếp cận mình có mục đích khác.
Nữ chính bị nam chính lừa gạt nên buồn bã, lại bị ép gả vào Đông cung, mở ra hành trình ngược luyến tình thâm với nam chính.
Mặc dù là ngược luyến, nhưng cuối cùng vẫn sẽ được cởi bỏ, người có tình cuối cùng cũng trở thành huynh..... người yêu.
Đáng tiếc...
Nữ phụ Lương Như Sương trọng sinh.
Lương Như Sương thích nam chính.
Trước khi nàng ta sống lại, đã từng lên kế hoạch để mình được gả cho nam chính, vẫn luôn ở bên cạnh nam chính, ý đồ muốn để nam chính thấy nàng ta tốt, thích nàng ta.
Vì có được nam chính nàng ta đã dùng hết thủ đoạn hãm hại nữ chính, làm rất nhiều chuyện ác.
Nhưng nam chính đến chết cũng không liếc mắt nhìn nàng ta nhiều thêm một cái.
Sau khi sống lại, chấp niệm của Lương Như Sương đối với nam chính không những không giảm mà còn tăng lên.
Còn cho rằng kiếp trước nàng ta rơi vào kết cục kia đều là do nữ chính hại.
Nàng không chỉ muốn có được nam chính, còn phải báo thù.
Nhưng mà nàng ta trọng sinh ở thời điểm không tốt lắm, nam nữ chính đều đã gặp nhau, quen biết nhau...... chỉ kém một lớp giấy cuối cùng là xuyên thủng.
Lương Như Sương không lập tức làm gì đó mà tùy theo phát triển của cốt truyện ở kiếp trước.
Cho đến ngày đại hôn của nguyên chủ ——
Lương Như Sương lên kế hoạch khiến Tần Hoan ở trước mặt mọi người, bị tên ăn mày kéo ra khỏi kiệu hoa, hỉ phục trên người thiếu chút nữa bị lột sạch sẽ.
Ở cái thời đại danh tiết của nữ tử so với tính mạng còn quan trọng hơn này, mặc dù Tần Hoan cũng không thật sự bị làm gì, nhưng không ít người đều nhìn thấy nàng bị tên khất cái lôi lôi kéo kéo, quần áo đều bị kéo ra...
Còn là vào ngày đại hôn...
Tần Hoan còn chưa bái đường với thái tử thì đủ loại đồn đại khó nghe đã phát tán ở khắp nơi.
Tối hôm đó Tần Hoan bị giáng chức làm trắc phi.
Sau đó Lương Như Sương không ngừng gia tăng hiểu lầm giữa Tần Hoan và nam chính, thậm chí còn lên kế hoạch để Tần Hoan trộm người rồi bị thái tử bắt tại trận, còn lộ ra chuyện cô là dư nghiệt tiền triều.
Việc này truyền vào trong cung khiến hoàng đế tức giận.
Nữ chính bị nhốt vào thiên lao, Tần phủ cũng bị điều tra.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
Vì diệt trừ nữ chính, Lương Như Sương là cháu gái của đương gia chủ mẫu Tần phủ, không tiếc đem Tần phủ nuôi nấng nàng ta nhiều năm kéo xuống nước, có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.
【Thứ nhất, giải quyết người trọng sinh Lương Như Sương】
【Thứ hai, hoàn thành nguyện vọng của nữ chính, bảo vệ Tần phủ và nâng đỡ Thập Tam hoàng tử đăng cơ】
Hoa Vụ thiếu chút nữa một hơi không lên được.
Bảo vệ Tần phủ còn có thể hiểu được.
Nữ chính là Tần phụ vụng trộm bảo vệ, đối với nàng cũng giống như nữ nhi ruột thịt, để cho nàng ở Tần phủ lấy thân phận đại tiểu thư mà lớn lên.
Cho nên nữ chính muốn bảo vệ Tần phủ là chuyện rất bình thường.
Nó không phải là khó khăn.
Nhưng phía sau là nâng đỡ thập tam hoàng tử đăng cơ...
Hiện tại nàng đang trên đường gả đến Đông Cung.
Thái tử đã lập rồi..... đây là muốn nàng trực tiếp giết thái tử để xung hỉ sao?
Trước đó chỉ có một nguyện vọng, làm sao bây giờ có thể có hai!!
Nhu cầu của khách hàng không giảm mà lại còn tăng!
Về sau nữ chính có phải à có mười bảy mười tám cái nguyện vọng, cô cũng phải hoàn thành?
Hình như cô phải nhận bất công lớn đúng không?!
Hoa Vụ càng nghĩ càng tức, rất muốn kháng nghị, nhưng mà Diệt Mông đã biến mất không có bóng dáng, ngay cả đối tượng kháng nghị cô cũng không có.
......
......
Hoa Vụ không có thời gian tức giận, cô còn có chuyện quan trọng hơn để giải quyết.
Hiện tại cả người cô không còn sức, đây chính là chuyện tốt mà Lương Như Sương làm, vì chờ màn trình diễn lát nữa, khiến cho cô không có sức phản kháng.
Nếu Lương Như Sương tàn nhẫn hơn một chút, cho cô một ít thuốc này...
Hoa Vụ cũng không dám nghĩ đến tình cảnh kích thích kia.
Cũng may Lương Như Sương không có loại suy nghĩ đó.
Hoa Vụ hoa vén rèm lên nhìn ra ngoài, dân chúng vây xem hai bên rất nhiều.
Thái tử cũng không tự mình đến đón dâu.
Người ta là thái tử, hắn không đến, cũng không ai dám nói cái gì, chỉ có thể nói rõ thái tử phi không được coi trọng.
Hoa Vụ quan sát người hai bên kiệu hoa, đều không phải người của Tần Hoan, ngay cả thị nữ bên người Tần Hoan cũng không có ở đây...
Nhưng mà Lương Như Sương không có khả năng mua chuộc tất cả mọi người, những người này hẳn là chỉ là bị Lương Như Sương sắp xếp tới thay thế người bên cạnh nguyên chủ.
Bọn họ cũng không có khả năng biết tất cả sắp xếp của Lương Như Sương.
Hoa Vụ ở trên đầu túm một chuỗi hạt châu vàng xuống, gọi một bà hỉ cách gần cô nhất.
......
......
Đông Cung.
Rõ ràng là hỉ sự của Đông Cung nhưng lúc này lại không hiểu sao lại lộ ra một cỗ áp lực, hậu viện im phăng phắc, như thế nào cũng không giống tổ chức hỉ sự mà giống như tang sự.
Nhân vật chính của bữa tiệc cưới hôm nay – thái tử điện hạ, đang ngồi trên chiếc xích đu bên hồ sen cho cá ăn.
Hỉ phục màu đỏ thẫm uốn lượn trên mặt đất, tôn lên dáng vẻ tuấn mỹ, độc nhất vô nhị của nam tử.
Nhưng mà giữa hai hàng lông mày của hắn rất u ám khiến cho hắn nhìn qua cực kỳ không dễ ở chung, mơ hồ lộ ra vài phần tà khí.
Ngón tay thon dài trắng nõn của thái tử điện hạ vân vê thức ăn, từng chút từng chút ném xuống ao.
Cá đủ loại màu sắc nổi lên khỏi mặt nước, tranh nhau đoạt thức ăn, đuôi cá đong đưa tạo ra bọt nước, đánh sâu vào lá sen.
Nhóm cung nhân bốn phía đều không dám thở mạnh.
Nhưng vào lúc này, có người từ đằng xa chạy tới, “Điện hạ, có hỉ bà đưa tới một lá thư của thái tử phi.”