Phong Hoa nói giữa chừng liền ngừng lại.
Từ công công lập tức ngầm hiểu.
“Nô tài đã biết.”
Trong cung muốn có biện pháp giáo huấn một người, làm kẻ đó khắc sâu phản tỉnh, đầy rẫy như sao trời.
Tùy tiện xách ra một cái, đủ để lãnh phi nương nương kia chịu khổ.
Bất quá……
Trình độ ra tay như thế nào mới có thể làm thánh thượng vừa lòng, mới là vấn đề chân chính mà bọn nô tài cần suy nghĩ.
Phong Hoa đột nhiên nhớ lại, linh hồn trao đổi có tác dụng trong thời gian chỉ có 3 tháng, thời gian vừa đến nàng chung quy vẫn phải quay về thân thể nguyên chủ.
Đám người trong thâm cung này vốn có bản tính vặn vẹo, thủ đoạn không kể xiết, nếu như ra tay quá trớn làm nguyên chủ mất đi bộ phận nào đó.....
Nếu như không cẩn thận đem nguyên chủ biến thành thiếu tay gãy chân thì……
Kia thật đúng là hại người thành ra hại mình a.
Nghĩ nghĩ, Phong Hoa gọi lại Từ công công đang chuẩn bị lui ra:
“Cũng không cần quá mức, bỏ đói mấy ngày hoặc đánh bản tử một trận là được, trẫm không hy vọng trong cung xuất hiện phi tử bị thiếu cánh tay gãy chân.
Cho dù là đã biếm lãnh cung, nhưng nàng…… Dù sao cũng là nữ nhân trên danh nghĩa của trẫm.”
Bỏ đói mấy ngày, đói lại không phải trẫm.
Đánh một trận bản tử, đau cũng không phải trẫm.
Liền tính 3 tháng sau hai người trở lại nguyên thể, khi đó miệng vết thương hẳn là cũng đã khỏi.
Cho nên nữ hoàng bệ hạ không hề áp lực tâm lý…… Hố vị hoàng thượng nào đó.
“Nô tài đã biết.”
Vị thái giám tổng quản quyền khuynh thâm cung này, ở trước mặt thiên tử trẻ tuổi cung kính nhu thuận trả lời.
Trong lòng lại ở cân nhắc:
Hoàng Thượng ngoài miệng nói cho vị kia ở lãnh cung một cái giáo huấn, kỳ thật lại lo lắng đem người lộng tàn giết chết, quân tâm khó lường a.
Hơn nữa hắn tổng cảm thấy, Hoàng Thượng giống như có điểm nào đó không giống nhau.
Vẫn là gương mặt kia, lại mạc danh lưu chuyển một tia tà khí lười biếng, khí chất nghiêm nghị cùng kiểu cách nói chuyện chấn hồn nhiếp phách nhưng thật ra không thay đổi.
Hắn hoài nghi người trước mặt này, không phải tân đế hoàng triều Phượng Triêu Ca.
Đừng hỏi hắn vì sao chỉ là một tia biến hóa rất nhỏ của hoàng thượng mà hắm vẫn phát hiện.
Đây là cảm giác của một kẻ bất nam bất nữ……
Nga, không, phải là trực giác của thái giám tổng quản bên người Hoàng Thượng --------
Lúc này, Phong Hoa nâng tay áo, miệng lưỡi tôn quý hạ mệnh lệnh:
“Lui xuống đi làm đi.”
Từ công công thu liễm tâm tình.
Sau khi cho lui hết người trong Dưỡng Tâm Điện, Phong Hoa ném chu sa ngự bút xuống: “Vừa nãy trẫm hẳn là không bị lộ đi?”
“……”
Hệ thống tuyệt vọng.
Bệ hạ diễn nó làm như không thấy, cũng căn bản không muốn phối hợp nàng biểu diễn.
Nó biết phong cách của nữ hoàng bệ hạ kì quái như thế nào.
Đúng vậy, không sai, nó vẫn luôn biết.
Nhưng mà......
Nó không nghĩ tới nữ hoàng bệ thế nhưng kì dị đến ——
Loại, trình, độ, này!
Ký chủ nhà hệ thống khác khi sử dụng kĩ năng này, mục tiêu nếu không phải Hoàng Hậu thì chính là công chúa, nếu không nữa thì là Quý phi hoặc Vương phi.
Ký chủ nhà nó thế nhưng trực tiếp cùng hoàng đế trao đổi!
Đây không phải vị diện nữ tôn!
Thế giới này hoàng đế là nam nhân a!
Bệ hạ ngài làm nữ nhân không tốt sao?
Vì làm hoàng đế, bệ hạ ngài đây là giới tính cùng tiết tháo đều từ bỏ sao?!
Đáng tiếc.
Sự chất vấn cùng rít gào từ sâu trong linh hồn của nó, Phong Hoa không muốn nghe.
Một chữ đều không muốn nghe.
Nàng nói thẳng nói: “Tiếp thu ký ức đi.”
-
Nguyên chủ tên là Hoa Vân La.
Là con gái của Hoa Thái Sư của đương triều.