Hứa Khả liền một bước như chạy bộ đến trước mặt Phong Hoa.
Khuôn mặt đẹp trai ngoại trừ lệ khí đẫm máu, không có biểu lộ dư thừa.
Thế nhưng trong con ngươi lúc này đây nhiễm lên một tia bi thương mong đợi, mạch nước ngầm trong đáy mắt dần im ắng.
Dường như đang nhẹ nhàng nói rằng:
Chỉ cần chị có thể trở về, muốn em đem trái tim cho chị, cũng không có gì là không thể.
Như một chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, thật đáng thương.
Phong Hoa bất vi sở động, thậm chí có chút nhức đầu.
Đôi môi nhạt như phấn, dưới đèn thủy tinh hiện lên một chút tái nhợt, nhẹ giọng nhấn rõ từng chữ, trầm thấp dụ dỗ:
“Đi tắm đi, nghe lời.”
Một chữ “Nghe lời”, rất dễ dàng lại để cho Hứa Khả nhớ về lúc trước.
Hắn có thói quen ở trước mặt cô ngụy trang, lại ưu thích nhìn nàng bắt hắn không thể làm gì, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành nói khiến hắn ngoan ngoãn nghe theo.
Cô gái tinh xảo lãnh diễm trước mắt này, rõ ràng vẫn là cô, rõ ràng vẫn là câu nói kia, nhưng giọng điệu không còn như trước kia nữa....
Cũng lại để cho Hứa Khả không tìm thấy sự vui mừng như trước.
... Vì cái gì?
Thiếu niên hơi cúi đầu, lông mi dài đậm như tiệp vũ cụp xuống, toàn thân lộ ra một chủng loại....Khí tức bi thương.
Phong Hoa giống như không nhìn thấy, lười biếng quay người, ý định trực tiếp lướt qua thiếu niên đi lên lầu.
Vừa lúc đi qua, thì cổ tay bất ngờ bị thiếu niên bắt được.
“Chị....”
“Hả?” Phong Hoa dậm chân, vô thức ngoái đầu nhìn lại.
“Chị có phải cảm thấy nếu em thích chị, cho là em sẽ không làm thương tổn chị, vậy thì chị sẽ không sợ hãi?“.
Thanh âm thiếu niên tươi đẹp như hoa, từng chút từ trong răng trắng môi hồng nghiền ra, như muốn bắt lấy vò nát vậy.
Đồng thời, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt cái gì bi thương cái gì chờ đợi lặng yên đều biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại một mảnh hoang vu hắc ám không có một ngọn cỏ...
Chỉ có thể dùng bốn chữ “thấy mà giật mình” để hình dung.
Phong Hoa thu liễm con mắt, cũng không nhìn thẳng vào mắt của hắn “Không có.”
Dừng một chút, cô còn nói: “Về sau không nên nói về điều này nữa, nếu người ta nghe thấy sẽ dễ dàng hiểu lầm.”
“... Hiểu lầm?” Thiếu niên bỗng nhiên nhếch môi cười rộ lên, mặt mày tinh xảo đột nhiên trở nên hoạt sắc sinh hương*, kinh tâm lưu chuyển, ngậm lấy một tia nhẹ nhàng châm biếm, trầm thấp hỏi: “Chị sợ người khác hiểu lầm cái gì? Là thế này phải không —— “
*Hoạt sắc sinh hương: xinh đẹp, diễm lệ
Hứa Khả vươn tay, đem cô gái kéo vào trong ngực, cúi đầu dùng đôi môi mềm mại lạnh lẽo nặng nề mà bao phủ môi cô...
Thay vì nói là hôn, không bằng nói là ——
Mang theo một tia làm nhục không thương tiếc.
Bốn phía, không ai dám dò xét hình ảnh thiếu niên cùng cô gái hôn môi.
Đám người hầu được Hứa gia phái tới hầu hạ Phong Hoa có chút co rúm cúi đầu xuống, những người áo đen ở chung quanh cầm vũ khí nóng trùng điệp vây quanh, cũng không dám xông lên giải cứu đại tiểu thư “nhu nhược” của họ.
Khóe mắt liếc qua thoáng một màn này, đáy lòng lại khiếp sợ muôn phần.
Vị này không phải Hứa Khả thiếu gia sao?
Trời ạ, hắn vậy mà đối với chị của hắn...
Bọn họ dù sao cũng là chị em trên danh nghĩa a!
Phong Hoa hình như có chút ít thiếu kiên nhẫn nhăn mày, có chút khẽ mở môi anh đào, hàm răng trắng noãn cắn xuống.
Huyết dịch thơm ngọt, lập tức tràn ra từ răng môi của hai người...
Phong Hoa trên môi nhuộm lên máu tươi diễm lệ, mặt mày ngậm lấy một tia lười biếng phong tình, ngữ khí hững hờ nói:
“Hôn xong rồi hả? Nếu xong rồi thì tôi đi ngủ trước đây.”