Lúc nói lời này, cô gái ngoại trừ trên khuôn mặt nhiễm lên một tia đỏ ửng, còn lại không có biểu lộ nào khác.
Trong tròng mắt đen Hứa Khả có quang mang gì đó trong nháy mắt nhanh chóng xẹt qua...
-
“Đinh linh linh...”
Hơi động một chút, cái dây ngân sắc trên cổ chân bé nhỏ phát ra mảnh vang thanh thúy.
Cái dây xích một đầu thắt ở mắt cá chân, một đầu khác khóa ở cuối giường, chiều dài tối đa đến bên cửa phòng ngủ.
Điều này biểu thị, phạm vi hoạt động của chủ nhân xích sắt cũng chỉ ở gian phòng này.
Đưa tay tùy ý giật giật dây xích ngân sắc.
Phong Hoa mặt mày lười biếng, âm thanh mềm mại, lộ ra một tia nguy hiểm: “Hắn đây là đem trẫm trở thành chim hoàng yến để nuôi nhốt?”
Khi thức dậy, cô phát hiện mình đã trở lại Hứa trạch.
Xa cách Hứa gia hai năm dài đằng đẵng, nơi đây không có bao nhiêu biến hóa,trong phòng ngủ của cô bố trí cùng bày biện không thay đổi chút nào, dường như cô chưa bao giờ rời đi, có thể nhìn ra được căn phòng này được tỉ mỉ tại quét dọn như thế nào.
Trong lòng Phong Hoa không có nửa phần chấn động.
Cho dù có ——
Thiếu niên biến tướng giam lỏng cô, không chút mảy may lưu tình.
“... Nếu như người ta đoán không sai, Đế Quân đại đại là tính toán như vậy a.”
Hệ thống ngữ khí lạnh run trả lời xong, không khỏi sợ nữ hoàng bệ hạ đem nộ khí trút trên đầu mình, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Bệ hạ, ta liền không rõ á..., vì cái gì sau khi gặp lại, ngài lại đối với Đế Quân đại đại tàn nhẫn vô tình như vậy?”
Nếu đổi lại là nó mà nói, khi gặp lại người đã xa cách từ lâu, nó sẽ nâng cốc cùng tâm sự, để cho đại kết cục happyending không được sao?
Nữ hoàng bệ hạ không nên giả bộ như lãnh khốc tàn nhẫn vô tình, đối với Đế Quân đại đại là một bộ dáng phân rõ giới hạn bộ dạng...
Để đến bây giờ ngài lại bị nhốt.
Phong Hoa liếc nó, âm thanh lười biếng:
“Trẫm gọi cái này là tìm đường sống trong cõi chết, ngươi chỉ biết ríu rít không ngừng thì biết cái gì?”
Độ thiện cảm của Hứa Khả rất khó xoát, dù cho có gặp lại sau hai năm xa cách, cũng không có cách nào đạt tới 100%.
Còn sót lại 10 điểm, Phong Hoa có thể tưởng tượng ra được, phải khó đến cỡ nào mới có thể hoàn thành.
Chỉ sợ đến cuối đời chưa chắc đã có thể nghe được nhắc nhở rằng công lược hoàn thành.
Mà cô, không có thời gian.
Bệnh tim của Hứa Nặc, không có một trái tim thích hợp khác để thay thế, thân thể cùng tuổi thọ đã dần dần suy kiệt...
Nhất định phải có liều thuốc mạnh, sau đó tìm đường sống trong cõi chết!
Phong Hoa nguy hiểm nheo mắt lại, bên môi tràn ra tia lương bạc, “Đem tấu chương của trẫm lấy ra.”
Hệ thống: “?”
Tấu chương mà nữ hoàng bệ hạ nói, chính là quyển nhật ký, một mực đặt ở nó chỗ đó.
Hai năm qua, nữ hoàng bệ hạ cách vài ngày sẽ tâm huyết dâng trào ghi nhật ký.
Bất quá nó không dám nhìn lén.
Mà trong thời điểm căng thẳng này, Phong Hoa lại còn có tâm tư nhàn hạ thoải mái viết nhật ký, bảo nó đem “tấu chương” dâng lên.
Phong Hoa cầm bút lên, mở ra một trang mới, bắt đầu ghi.
Hệ thống rất hiếu kỳ, thật sự nhịn không được, thừa dịp Phong Hoa không chú ý, thật nhanh lén nhìn một cái.
Chỉ thấy nữ hoàng bệ hạ từng đường nét viết xuống:
xx năm xx tháng xx ngày.
Đã qua đi 739 ngày, lần nữa gặp lại, tha thứ cho em không còn nhiều thời gian, chỉ có thể giả bộ vô tình lạnh lùng.
Về sau nhất định sẽ có một thiên sứ thay em yêu anh....
...
Hệ thống: “...”
Lạnh run.
Đột nhiên cảm thấy tình cảm giữa nữ hoàng bệ hạ với Đế Quân đại đại thật đáng thương!
Còn nữa, nữ hoàng bệ hạ gần đây lại đọc quyển sách kỳ quái nữa gì vậy?!