Nhật ký ghi được một nửa.
Cửa “Rặc rặc” một tiếng mở ra.
Khóe mắt liếc qua thân ảnh thiếu niên xinh đẹp như tu trúc, Phong Hoa mặt không đổi sắc, chậm rãi viết một chữ cuối cùng.
“Chị đang làm gì đó?” Hứa Khả đến gần.
Thanh âm vẫn mềm mại như trước, như không có chuyện gì xảy ra, thật giống như hắn chưa từng đem cô xích lại, nhốt trong phòng vậy.
Ai ngờ, hắn vừa vặn lên tiếng, chỉ thấy cô gái nguyên bản cúi đầu chăm chú đang viết cái gì đó, cả kinh làm rơi bút “Loảng xoảng” một tiếng!
Chợt, cô luống cuống tay chân đem trang sách nhanh chóng khép lại, đem nhật ký nhét xuống cái gối!
Hành động này chứng tỏ không muốn người khác, hoặc là nói không muốn hắn phát hiện ——
Màu mắt Hứa Khả trở nê rất sâu, đôi môi không tự giác nhẹ nhàng kéo ra một tia bất thường.
“Không có gì.”
Phong Hoa ra vẻ có chút kinh hoảng, đem quyển nhật ký giấu kỹ, lúc này mới ra vẻ thần sắc nhẹ nhõm, nhìn kỹ thì vẻ mặt ẩn chứa sự khẩn trương mà trả lời hắn.
Bí mật không thể nói phải để cho chính hắn phát hiện.
Nhưng bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất.
Hứa Khả bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập màu sắc dừng lại ở trên người Phong Hoa:
“Nếu chị đã nói vậy, em sẽ tin tưởng chị.”
Nói xong, quả nhiên không ngoài dự đoán, trên gương mặt lãnh diễm của cô xuất hiện một tia mơ hồ nhẹ nhàng thở ra.
Môi hắn trở nên có chút châm biếm.
Hứa Khả đi qua, đem chiếc khay có đồ án hoa hồng đưa tới đầu giường.
“Ăn cơm đi.”
Gương mặt Phong Hoa mơ hồ có chút nứt ra, ánh mắt nhiễm lên một tia không thể tin, chất vấn:
“Hứa Khả, chẳng lẽ cậu muốn một mực nhốt tôi như vậy?”
Cô gái ngồi ở trên giường có kiểu dáng Châu Âu cung đình,chỉ mặc một bộ quần áo trắng, trong mắt đẹp tràn đầy ẩn nhẫn nộ khí, hết sức đơn bạc lại phẫn nộ chất vấn hắn.
Hứa Khả sung sướng nhếch môi cười, mở miệng nhẹ nhàng nói: “Hóa ra, chị cũng biết tức giận a...”
Hắn một bên nói, một bên có chút cúi người, chậm rãi tới gần Phong Hoa, hoàn toàn đem cô vây khốn dưới thân.
Đôi mắt ngọc lưu ly ngưng lại trên mặt cô, ngón tay thon dài của hắn lại di chuyển xuống yên lặng đụng vào dây xích ngân sắc ở mắt cá chân.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa.
Dây xích dài cột vào cuối giường có một chiếc chuông lục lạc, mỗi lần cử động sẽ phát ra âm thanh gần như... Khuất nhục.
Giống như sự hò hét cùng gào thét sâu trong nội tâm thiếu niên.
Vậy chị có biết không ——
Lòng tôi so với phẫn nộ của chị, còn thống khổ gấp trăm lần?!
“...”
Phong Hoa mệt mỏi đóng lại con mắt, không nói gì, giống như buông tha giãy giụa.
Hứa Khả trong mắt lóe ra một tia đẫm máu, hướng tới môi cô gái hôn lên.
Tự hồ chỉ có như vậy mới có thể cưỡng ép lệ khí trong lòng hắn xuống.
“Chị, không muốn nhốt chị, cho nên hãy ngoan ngoãn đi, hả?”
Hắn ở bên tai Phong Hoa nhẹ giọng nỉ non, mỗi một chữ từ môi hồng răng trắng cắn ra.
“Cũng đừng có ý đồ tuyệt thực kháng nghị, tin tưởng em, nếu chị dám tuyệt thực thì có một chuyện xảy ra khiến chị không muốn nhìn thấy.”
“... Được. Tôi ăn.”
Không cần Hứa Khả nói, Phong Hoa cũng sẽ không dùng phương thức ngu xuẩn như vậy, cô không muốn ngược đãi chính mình.
Trong mắt Hứa Khả, Phong Hoa lại vì Hứa phụ Hứa mẫu nên không thể không thỏa hiệp với hắn.
Ăn xong bữa tối, đem bát đặt qua một bên, Phong Hoa ngữ điệu lười biếng bắt đầu đuổi người:
“Tôi ăn xong rồi, cậu có thể đi ra.”