Không biết xấu hổ.
Dù đẹp mắt cô cũng không cần.
Nữ hoàng bệ hạ: Trẫm chính là lãnh khốc, tàn nhẫn, vô tình như vậy.
Sự thật chứng minh, quá mức lãnh khốc vô tình là phải nhận báo ứng ——
“Chị có muốn nhận lấy hay không đây?”
Hứa Khả tư thái khí định thần nhàn ngồi ở đối diện Phong Hoa, bên môi hoàn toàn vui vẻ, hững hờ hỏi.
Một bộ áo bành tô màu đen đã cởi, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng, cúc kim cương ở hai cổ tay áo đã cởi bỏ, cánh tay dưới đèn thủy tinh hiện ra lưu quang như ngọc...
Thanh âm kia so với dung nhan tuấn mỹ, càng thêm tươi đẹp động lòng người.
“Ba cái lễ vật, phải nhận lấy toàn bộ mới có thể, thiếu một thứ đều không được a.”
“...”
Lời này, lại để cho nữ hoàng bệ hạ nhịn không được liếc mắt.
Dù sao ngươi chính là phải đem mình đưa cho trẫm đúng không...
Trái tim, trong lúc đó đột nhiên đau lên.
Sắc mặt Phong Hoa đột nhiên hơi tái nhợt.
Bất quá hôm nay cô trang điểm, lại xưa nay cô luôn rất nhẫn nại, nhất thời không có lộ ra đầu mối.
Thiếu niên không có phát hiện, đắm chìm trong vui sướng vì được ăn mì trường thọ, tiếp tục nói:
“Còn có 10 giây thì sẽ sang ngày mai, chị cân nhắc đi, có muốn hay không đây?”
“Mười, chín, tám...”
Hứa Khả đếm lấy đếm ngược.
Có chút cong môi, mỗi lần hắn nhẹ nhàng mỉm cười, trái tim Phong Hoa lại co rút kịch liệt thêm một phần.
Giống như là đang đếm ngược thời gian để kết thúc sinh mạng của cô...
Thần sắc mong đợi của thiếu niên trong tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ mông lung...
Trên mặt cô cuối cùng cũng hiện lên một tia thần sắc thống khổ.
Cô đưa tay che ngực, há to miệng, không tiếng động: “Hứa Khả...”
Ở thời khắc ánh sáng trước mắt hoàn toàn tối xuống, điều cuối cùng cô nhìn thấy là mặt mày kinh hoảng của thiếu niên...
-
“Thực xin lỗi Hứa thiếu gia, Hứa Nặc tiểu thư có bệnh tim bẩm sinh, chuyện này chắc hẳn ngài đã biết rõ.
Sau 20 tuổi, trái tim của cô từng ngày bước vào giai đoạn suy kiệt, trừ phi có thể tìm được một trái tim khỏe mạnh để làm giải phẫu ghép tim.
Nếu không, sinh mạng ở mỗi phút mỗi giây đều sẽ là quá trình chạy về phía con đường tử vong mà thôi.
Mà Hứa Nặc tiểu thư có nhóm máu quá mức đặc thù, trên đời người có trái tim hợp với cô, càng không có mấy người.
Hứa Nặc tiểu thư lần này ngất xỉu, chỉ là một cái dấu hiệu, giải thích rõ ràng trái tim cô đã suy kiệt đến lợi hại, sau này loại tình huống này sẽ phát sinh thêm nhiều lần, không có bất kỳ biện pháp nào có thể ngăn cản.
Cho nên, kính xin ngài nén bi thương. Làm bạn thật tốt với cô, ở bên cô trong quãng thời gian cuối cùng này đi.”
Lời của bác sĩ, chậm rãi quanh quẩn bên tai Hứa Khả.
Mỗi chữ mỗi câu đều nặng nề mà đập vào trái tim hắn.
Hô hấp hít thở không thông, kịch liệt đau đớn.
... Chị, trái tim của chị, lúc này đang đau đớn lắm đúng không?
Thiếu niên đứng bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt, cách một khối thủy tinh trong suốt, nhìn vào người con gái trên giường bệnh ——
Mặt mày cô tái nhợt yếu ớt, miệng mũi đeo dưỡng khí, nhắm chặt hai mắt, tựa hồ như vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.
Ngón tay trắng nõn thon dài, đặt trước thủy tinh, mỗi bút mỗi nét miêu tả gương mặt cô.
Ánh mắt hắn thể hiện rõ sự thâm tình.
Từ lúc nào, cô đã trở nên yếu ớt như thế, thân ảnh hết sức nhỏ nhắn đơn bạc, hắn lại không có nửa phần phát giác?
Hứa Khả, ngươi thật đáng chết!
Một quyền nặng nề mà nện ở trên tường, khớp xương xuất hiện vết máu đỏ tươi.
Hắn đem cô giam cầm bên người, yêu cầu cô phải yêu hắn, lại đem điều cơ bản nhất quên đi ——
Trái tim của cô, thân thể của cô liệu có thể chịu được? Hắn lại đi áp đặt thứ gọi là tình yêu lên người cô?