Hứa trạch, đèn đuốc sáng trưng, y hương tấn ảnh.
( có nhiều câu tục ngữ mị không hiểu và cũng không biết tra ở đâu -.-”)
Kể cả là những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ, đáy mắt Phong Hoa cũng chỉ đảo thoáng qua.
Hứa phụ Hứa mẫu đem một trai một gái mang theo bên người, hoàn mỹ làm người ta không phân biệt được giữa hai người ai được sủng ái hơn ai.
Đặc biệt là đối với Hứa Khả, một chút cũng nhìn không ra hắn không được yêu thích.
Phong Hoa bưng một ly Champagne, đi theo Hứa mẫu khắp nơi giao tiếp.
Ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn Hứa phụ cùng thiếu niên mặc bộ trang phục màu đen, mặt mày nhu thuận đứng bên người, hững hờ nghĩ:
Hứa phụ Hứa mẫu thật đúng là cố thể dựng nên một vở kịch hay, bất quá cũng là -----
Càng là thế gia quý tộc, càng là chú trọng thể diện, thực tế chỉ yêu quý đôi cánh của mình.
Phong Hoa biết rõ, thế gia vọng tộc vì thể diện cùng thanh danh, giết người, hãm hại, té giếng, hạ độc... Nhiều không kể xiết.
Hứa phụ Hứa mẫu vì không để cho người đời biết mình luôn trách móc nặng nề, lãnh đạm với con nuôi, nên chỉ có thể trước mặt người khác diễn trò
Chứ bình thường.....
Đem ánh mắt dời đi, Phong Hoa vô thức nâng chén Champagne đưa đến bên môi, nhẹ nhàng nhấp xuống.
Lông mày tinh xảo nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhíu lại.
Khó uống, bình luận kém!
“Hứa tiểu thư!”
Phong Hoa vừa nhấc mắt, một vị phu nhân khuôn mặt tươi cười xuất hiện ở trước mắt.
Phong Hoa vô thức lui về sau nửa bước.
Ai đây, trẫm không biết bà ta!
Nhìn thấy con gái yêu bị dọa, Hứa mẫu ăn mặc một bộ lễ phục dạ hội Champagne, tóc dài co lại duyên dáng sang trọng, không vui nhíu mày, nhàn nhạt lành lạnh nói: “Lục phu nhân, Nặc Nặc sợ người lạ.”
Ngụ ý, bà dọa sợ con bé rồi.
Kỳ thật Hứa mẫu nói không đúng, Phong Hoa ngay cả triều thần văn võ đều đỡ được, nói gì đến một cái tiệc sinh nhật nho nhỏ này.
Trẫm không sợ!
Cô hoàn toàn thể hiện ra phong phạm của thiên kim hào phú.
Hứa mẫu nhìn thấy liền rất kinh ngạc, con gái bà luôn bị nuôi ở trong nhà, đơn thuần thiện lương, vậy mà không chút nào luống cuống.
Lục phu nhân trong miệng Hứa mẫu, là mẹ của Lục Doanh.
“Hứa phu nhân, Hứa tiểu thư xin thứ lỗi.”
Lục mẫu cười cười đem Lục Doanh trên mặt có chút ít không cam lòng kéo qua, “Tôi là mang con bé tới đây bồi tội, đứa nhỏ này trong trường học đã đắc tội Hứa tiểu thư, hy vọng Hứa tiểu thư khoan dung bỏ qua cho....”
Bồi tội?
Hứa mẫu cảm thấy mới mẻ.
Hôm nay tiệc tối sẽ có nhân vật nổi tiếng của Phong thành đến dự, trong đó không thiếu các nhà quý tộc có con học tại Thánh Anh, hay cùng một lớp với Hứa Nặc nhờ vào đó mà kết giao.
Tới đây bồi tội, cũng chỉ có vị Lục phu nhân này.
Lục mẫu bấm Lục Doanh một cái.
Lục Doanh cúi đầu xuống, đáy mắt xẹt qua một tia không cam lòng, trong miệng cũng chịu thua xin lỗi: “Thực xin lỗi, hy vọng Hứa tiểu thư có thể tha thứ cho tôi vô tình mạo phạm, giơ cao đánh khẽ buông tha Lục gia.... “
Phong Hoa đều thiếu chút nữa đã quên Lục Doanh, nghe cô ta nói như vậy, khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm lộ ra một tia không hiểu.....
Giơ cao đánh khẽ là có ý gì?
Phong Hoa vừa nghĩ, không khỏi hỏi ra.
Lục Doanh nghe thấy Phong Hoa hỏi lại, ngẩng đầu có chút oán hận trừng cô “Hứa tiểu thư hà tất diễn....”
“Xem ra Lục tiểu thư xin lỗi cũng không thành tâm, Nặc Nặc, chúng ta đi.” Hứa mẫu làm mặt lạnh.
Không đợi Phong Hoa nhận được đáp án từ Lục Doanh, đã bị Hứa mẫu lôi đi.
Tại chỗ, Lục mẫu tàn nhẫn mà bóp mạnh cánh tay nhỏ sáng bóng của Lục Doanh “Nha đầu chết tiệt, gọi mày tới xin lỗi, mày lại đắc tội Hứa tiểu thư ác hơn, đều là mày hại thanh danh Lục gia rớt xuống nghìn trượng...”
Lục Doanh đáy mắt hiện lên nước mắt óng ánh, cắn cắn lấy môi.
Cô cảm giác mình đã trở thành một trò cười trong buổi tiệc tối hoành tráng này.
Về sau, trong giới mỹ nữ quyền quý Phong thành không còn chỗ cho Lục Doanh cắm dùi.
Đương nhiên, đây là nói sau.
...
Một trận náo nhiệt dần dần tản đi, Hứa trạch một lần nữa yên tĩnh lại.
Tiệc tối đến 10 giờ chấm dứt, 11 giờ đám người hầu thu thập xong trở về phòng.
11 giờ rưỡi.
Phong Hoa xuống lầu, đi vào trong phòng bếp.