Di Giai dạo một lát bỗng cảm giác có người bám theo, cô bèn rẽ vào một quán ăn, đứng núp sau cửa. Quả nhiên lúc sau một thanh niên dáng vẻ cổ trang y phục tím có hoa văn chim phượng đi vào, hắn nhìn quanh quẩn như tìm kiếm ai đó, cô vỗ vào vai hắn:“Ngươi đi theo ta làm gì?”
Hắn giật nảy mình xoay người đối diện với cô, quạt trong tay rơi xuống đất cũng không biết, cô nhíu mày.
“Ta... ta...” hắn ấp úng nửa ngày không nói rõ một câu, Di Giai hết kiên nhẫn quay người ra cửa bỏ đi, hắn vội vàng kéo cô lại:“Cô nương, ta có việc khẩn cầu!”
Trên bàn ăn.
“Ta là Tử Cầm, hồn phách của một cây đàn yêu. Mã số 8853, ban nãy đi đường quả thật thấy cô nương mỹ mạo hơn người tiên khí ngập trời mới đi theo, có gì mạo muội mong cô nương bỏ qua cho.” Tử Cầm ôm quyền nói
“Không có gì, ngươi nói muốn ta giúp?” Di Giai ăn một ngụm bánh ngọt hắn mời khách, cũng dễ tính nói chuyện
“Có một thế giới ta không thể tiến vào, hi vọng cô nương giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện của ta. Ta chắc chắn sẽ trả giá cao.”
“Ngươi trả giá cao như vậy là có nguyên do gì?”
“... thế giới đó... là thế giới cũ của ta...” hắn hít sâu một hơi:“Để có được vi diện đó, ta đã... tóm lại, ta muốn đem thân thể tức là cây đàn của mình về tay, nhưng có 1 kẻ ở vi diện đó sẽ không tha cho ta nếu nhìn thấy ta, hắn còn rất mạnh, ta không đủ tự tin... cũng không nỡ đánh hắn...” Tử Cầm siết chặt nắm tay.
“Ngươi dùng cách riêng có được thế giới đó, nên sẽ không có cơ thể tự nguyện chứa, tức là đem bản thể vào?”
“Phải... có chút nguy hiểm, nhưng ta biết kẻ kia cực kỳ yêu nữ sắc, đặc biệt là xinh đẹp như ngươi, hắn sẽ không hại ngươi!”
“Ta từ chối, tại sao ta phải liều mạng sống của mình vì chuyện của ngươi?” Dùng bản thể rất nguy hiểm, không thể chủ quan.
“Bởi vì ta sẽ cho cô 1 nửa tài sản.” Hắn giơ thẻ đen của hắn lên, trên đó ghi:
Mã số: 8833
Xếp Hạng: 156
Thành Tựu:
Hạng 9 bảng xếp hạng Đại Gia.
Di Giai đang trong không gian của Tử Cầm, hắn ký một bản hợp đồng rằng chỉ cần cô có thể mang về cây đàn, hắn sẽ cho cô một nửa tài sản. Cô không tham tiền, cũng không liều mình vì người khác, chỉ đơn giản là vừa nãy thẻ đen nói:“Tiếng đàn Tử Cầm có thể khiến con người ta nhớ lại những gì đã quên, quên đi những gì không muốn nhớ.”
Tử Cầm mở ra không gian tới vi diện, tay ra hiệu “mời”, Di Giai không do dự tiến vào. Nhìn cô đã vào trong, hắn thở dài.
Đã có hơn 10 người vào nhưng đều không thể trở ra, đến khi hắn sắp từ bỏ, một người đến nói với hắn hãy nhờ tới cô, hi vọng lần này sẽ thành công. Hắn siết chặt nắm đấm.
Lúc mở mắt, Di Giai thấy mình đang nằm trong rừng, linh hồn cô đã tự mô phỏng cơ thể một con người giống như Tang Thanh ở thế giới trước, đây là xâm nhập trái phép. Cô đã hỏi trước một chút tình hình, thế giới này có cả yêu ma lẫn con người, hiện tại bản thân Tử Cầm đã chết cách đây mấy trăm năm, chỉ còn lại thân xác hắn là cây đàn nằm trong tay một hồ yêu nổi tiếng trên núi Phàm Sơn.
Tóm lại đây là một câu chuyện tình yêu cấm kỵ giữa 1 đàn yêu và 1 hồ yêu. Tử Cầm đem lòng yêu hồ yêu, nhưng hồ yêu tính tình trăng hoa vừa yêu Tử Cầm vừa yêu các cô nương xinh đẹp khác khiến Tử Cầm đau lòng đến tự ngược, vốn tình yêu giữa 2 nam nhân đã khó, Hồ yêu kia không hề ngủ với hắn mà chỉ yêu chiều hắn, loại yêu chiều này với những cô nương khác không có gì khác biệt, khác biệt duy nhất ở chỗ hồ yêu sẽ còn ngủ với nữ nhân. Tử Cầm chịu không nổi nỗi đau ấy, phá nội đan tự sát, giây phút cuối hồ yêu kịp quay về từ chốn trăng hoa, ôm lấy Tử Cầm, Tử Cầm hấp hối mỉm cười nói:“Sinh ra là nam nhân là lỗi của ta, kiếp sau nguyện làm một nữ nhân hầu hạ bên ngươi, khi ấy ngươi không được có nữ nhân khác, chỉ được yêu ta.”
Kết quả hồn hắn vừa lìa khỏi xác chưa kịp đầu thai đã bị tổ chức tóm cổ, lôi đi làm nhiệm vụ giả. Mấy trăm năm sau tình cảm trong hắn đã phai nhạt thì lại có trong tay thế giới đó, hắn không dám trở lại, chỉ có thể nhờ hết người này đến người kia mang thân xác hắn về.
Di Giai híp mắt, mối tình thật bi đát, không biết hồ yêu kia sao rồi.