Phương Tôn sửng sốt:“Tại sao?”
Di Giai lườm hắn:“Nghe đã thấy mùi nguy hiểm.”
Anh ta bật cười, ngả người ra sau:“Ai da... 2 cha con cậu thật giống nhau.”
Lập Thành uống một ngụm trà:“Đừng nói bậy. Tôi là người hướng dẫn của cô ấy.”
“Phụt! khụ...” Phương Tôn không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình thất thố, hôm nay quả là một ngày đầy những bất ngờ:“Tôi tưởng cậu không muốn bị gò bó?”
“Bất đắc dĩ.” Nhớ lại cảnh cô treo trên người anh gọi ba ba, anh lại nhức đầu. Không hiểu lúc đó sao anh lại nhẫn nại không giết cô nữa.
“Anh thì biết cái gì, tôi và Lập Thành tình như thủ túc thân hơn người nhà.”*
*trong câu: Huynh đệ như thủ túc - phu thê như y phục
“Nói lung tung.” Lập thành chụm tay lại gõ lên đầu cô.
Phương Tôn nhìn hai người cãi vã, nheo mắt mỉm cười, anh ta nói với Lập Thành:“Người nhà cậu thật có mắt thẩm mĩ, sao cậu lại cứng ngắc như vậy nhỉ?”
Trên người Di Giai mặc bộ đồ đầy tiên khí bồng bềnh, thi thoảng lại có người bàn bên liếc qua đây, còn Lập Thành luôn là quần áo nghiêm túc chỉnh tề, trông vô cùng cấm dục, khiến người ta chỉ nhìn mà không dám lại gần.
Lập Thành mặt không biểu cảm đánh giá Di Giai, bình thản nói:“Là áo giáp.”
Cô còn tưởng anh chuẩn bị ghét bỏ mình, không ngờ anh lại biết được bộ y phục này là thứ gì, có chút ngạc nhiên.
Anh cầm con dao nhỏ trên đĩa ăn, lại cầm tay áo dài của cô đặt lên bàn, dùng sức đâm xuống. Không ngờ tay áo vốn mềm mại bay bổng của cô đột nhiên như trở thành một tấm lưới sắt, con dao không thể đâm xuyên qua, mặt bàn không chút tổn hại.
Phương Tôn cũng kinh ngạc:“Giáp tiên! Cô nương, cô có bán không?” Loại giáp này anh tìm kiếm đã lâu nhưng chưa từng thấy bộ đồ nào thiết kế tinh xảo mỏng manh như vậy, hầu hết chỉ là mấy bộ giáp cứng rắn xấu xí.
Nếu nghèo đến điên như trước cô đương nhiên bán, nhưng giờ đã khác xưa:“Không bán.” Cô vén tay áo lên để lộ cánh tay trắng mềm, Lập Thành lập tức rời mắt, cô lại xòe ra trước mặt anh lắc lắc:“Còn cái vòng này? Ngươi nhìn ra không?”
Lập Thành bấy giờ mới nhìn lại, anh nhíu mày:“Đây...”
“Kim ngọc!” Phương Tôn nhướng mày, tấm tắc lắc đầu:“Người nhà cậu ai cũng trang bị đồ quý lồ lộ trên người sao? Quá nguy hiểm, tôi còn muốn giết người cướp của.”
“Là kim ngọc, có tác dụng thanh tẩy linh hồn, linh hồn dễ bị nhiễm bẩn do đi nhiều thế giới nhập vào thân xác quá nhiều người, đến một mức độ nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của bản thân.” Lập Thành mặc kệ bị Phương Tôn cướp lời như đã thành một thói quen, bình thản nói tiếp.
“Ồ.” Cũng là một vật phòng thân, bà ngoại thật tốt bụng.
“Đi đây.” Lập Thành đột ngột đứng dậy, chén trà của anh cũng đã thấy đáy
“Này! Nhiệm vụ này cậu nghiêm túc từ bỏ đấy à?” Phương Tôn cũng đứng lên
“Ừ. Cậu nên cho người trong phe phái cùng đi, 2 người chúng ta nếu gặp nguy hiểm sẽ trở tay không kịp.”
“Haizz...” Lập Thành xé không gian, để lại Phương Tôn uể oải ngồi lại xuống ghế.
“Không phải là nhiệm vụ bình thường đâu nhỉ?” Di Giai nghiêng đầu hỏi
“Là nhiệm vụ lên hạng phe phái, chúng ta đang xếp thứ 14, làm xong có thể lên 13.” Phương Tôn lại nhấp một ngụm trà, đăm chiêu suy nghĩ.
Di Giai không nói gì nữa, nhiệm vụ lên hạng phe phái chắc chắn không đơn giản, đúng lý thì phải đem theo người trong phe phái cùng giải quyết, nhưng Phương Tôn là người sẽ tối ưu hóa lợi nhuận, anh ta muốn 1 mình quét nhiệm vụ và nhận phần thưởng dành cho cả 1 phe phái. Không biết anh ta tự tin đến đâu về mình nhưng cô không thích tính cách này, cô đứng dậy cáo từ rời đi.
“Cho tôi mã số cô đi?” Phương Tôn đứng dậy tiễn cô, mỉm cười nho nhã.
Anh ta là chủ phe phái, cô còn là người trong phe phái, đừng nói hỏi xin mã số của cô, anh ta yêu cầu cô đưa thì cô cũng không thể từ chối, Di Giai đọc mã mình. Phương Tôn thoáng ngạc nhiên, nhìn cô vài lần, thấy hệ thống báo xác nhận kết nối bạn bè mới gật đầu. Cô bước ra khỏi phòng trà.
“Đi làm nhiệm vụ không?” Thẻ đen hỏi
“Ngươi vội vã cái gì? Cứ đi xung quanh xem đồ đã.”
Cửa hàng bên đường rất nhiều, còn có cửa hàng trang sức thu hút rất nhiều khách nữ.