Edit: Ư Ư
Trong phòng chỉ còn lại một người bệnh đang nằm trên giường và một nam nhân lạnh lùng.
Cố Trường Tình nhìn về phía Bạch Tửu, hắn đang định đi ra ngoài thì trong đầu lại vang lên một giọng nói âm u trầm thấp:
“Ngươi muốn biết mình yêu hay chỉ là dục niệm với nữ nhân Khương Đường kia không, bây giờ là một cơ hội cực tốt để chứng minh, phải không?”
Nhiệt độ xung quanh Cố Trường Tình càng ngày càng thấp.
“Nữ nhân này còn xinh đẹp hơn nàng ta rất nhiều, cũng hoàn mỹ hơn, nếu là dục niệm thì ngươi phải có hứng thú với nàng, không phải sao?”
Cố Trường Tình đứng lặng người.
“Ngươi sợ hãi, sợ hãi bản thân mình đã thích nữ nhân kia mà không phải là dục niệm, phải không?”
Giọng nói trong đầu liên tục đặt ra ba câu hỏi, nhưng khi hắn đuổi theo thì rõ ràng không có thần chí của những người khác xâm nhập, tĩnh tâm lại thì giọng nói đã biến mất giống như chỉ là ảo giác của hắn vậy.
Cố Trường Tình hẳn là quyết đoán xoay người rời đi, nhưng mà hắn lại không nhịn được mà bước về phía giường, trước mặt hắn là Bạch Tửu, không thể phủ nhận, trong tiên tông không có nữ nhân nào đẹp hơn nàng, Cố Trường Tình vẫn luôn tu luyện, trong mắt hắn ngoại hình chỉ là bụi đất, chỉ là...
Nếu hắn có dục niệm nghĩa là hắn cần phải khắc khổ tu luyện hơn, loại trừ dục niệm, giống như khi còn bé hắn muốn đi ra ngoài chơi, nhưng sau khi bị sư phụ ném vào trong sơn động bế quan một năm thì hắn không còn muốn đi chơi nữa, dục niệm có thể loại trừ theo thời gian, nhưng nếu là yêu thích...
Yêu là thế nào?
Trong sách viết, dục niệm là rộng khắp, nhưng yêu thích là duy nhất, vì sao yêu lại là duy nhất? Loại tình cảm này có sức mạnh gì mà lại được người tặng cho hai “duy nhất”?
Sư phụ hắn chưa từng dạy hắn, Cố Trường Tình không biết làm cách nào để diệt trừ thứ được gọi là yêu này.
Ánh mắt Cố Trường Tình u ám, hắn thong thả vươn tay định chạm vào khuôn mặt Bạch Tửu, nhưng khi gần chạm vào thì ánh mắt lập tức trở nên rõ ràng.
Đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ và giận dữ, Cố Trường Tình lập tức biến mất trong phòng.
Khi Bạch Tửu tỉnh lại thì trời đã tối, nàng vừa mở mắt đã nghe thấy Khương Đường vui mừng nói, “Tốt quá, Tiểu Tửu, cuối cùng ngươi đã tỉnh lại!”
Bạch Tửu được Khương Đường đỡ ngồi dậy, nàng có chút miệng khô lưỡi khô, Khương Đường tri kỷ rót nước cho nàng, sau khi uống một ngụm nước mới cảm thấy thoải mái không ít, nàng nhìn về phía Khương Đường, “Cảm ơn ngươi đã ở đây chăm sóc ta.”
“Chúng ta là bạn cơ mà! Ngươi đừng khách khí với ta.” Khương Đường lại cầm lấy một bát cháo từ trên bàn tới rồi nói: “Tổng quản nói ngươi sẽ tỉnh lại vào giờ này nên ta đã nấu cho ngươi một bát cháo, ngươi uống hết rồi mới được uống thuốc.
Bạch Tửu bị cảm động, trong mắt nàng Khương Đường không khác gì một thiên sứ, nàng cầm lấy bát cháo uống một ngụm, lại hỏi: “Vậy chuyện tỷ thí...”
“Cố Trường Tình nói để hôm khác, ngươi đừng lo lắng chuyện này, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải khỏe lại.” Khương Đường nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bạch Tửu là cảm thấy đau lòng.