Edit: Ư Ư
Có lẽ... Đây chỉ là ảo giác của nàng thôi.
Bạch Tửu im lặng một lát rồi rắc thêm chút thức ăn, những con cá trắm đen khác còn chưa động đậy thì con cá chép màu đỏ kia đã bá đạo ăn hết sạch sẽ, lại thấy bộ dáng không dám tiến lên của chúng nó làm nàng cảm thấy được vài phần chua xót là thế nào.?
Bạch Tửu dịch sang bên trái một bước với vẻ mặt vi diệu, nàng cố ý rắc thức ăn về phía mấy con cá trắm đen kia, ngoài dự đoán cũng trong dự đoán của nàng, cho dù đồ ăn rơi xuống trước mặt thì chúng nó cũng không dám ăn mà bơi ra phía khác, giống như dân chúng nhường đường cho hoàng đế vậy, còn cá chép đỏ lập tức bơi tới ăn sạch sẽ.
Sau đó nó lại phun bong bóng với Bạch Tửu giống như đang nói nàng không biết nhìn sắc mặt của cá, sao không rải thức ăn ở trước mặt nó? Làm nó phải bơi qua bơi lại.
Bạch Tửu nhướng mày, nàng không muốn thừa nhận có một ngày mình sẽ bị một con cá trách móc. Nàng thả nốt số thức ăn trong tay xuống nước, cá chép đỏ đong đưa đuôi cá, có thể nhìn ra nó đang vui vẻ, nhưng ngay khi nó đang vui vẻ ăn thì lại có một bàn tay bắt lấy nó kéo lên.
Nó giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay này nhưng lực lượng của một con cá sao có thể so sánh với người cơ chứ.
Bạch Tửu một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn cá chép đang giãy giụa, cười tủm tỉm nói: “Nhìn kỹ thì vảy cá của ngươi cũng khá đẹp đấy.”
Lúc nó ở trong nước thì nàng không cảm thấy có gì đặc biệt, vừa thoát khỏi mặt nước, vảy cá được ánh mặt trời chiếu xuống mang theo ánh sáng đỏ nhàn nhạt, nhìn cực kỳ có giá trị.
Một con cá không thể rời nước quá lâu, Bạch Tửu thưởng thức bộ dáng nó vô lực giãy giụa trong lòng bàn tay mình. Lương tâm thức tỉnh, nàng thả tay ra, cá chép rơi vào trong nước một lúc sau mới lấy lại sức sống, nó lập tức trốn dưới một tấm lá sen giống như ngây thơ cho rằng nó đã đi tới nơi an toàn.
Bạch Tửu ngửi bàn tay bắt cá của mình, “Mùi cá thật khó ngửi.”
Nàng thả tay vào trong nước rồi vung vung làm mặt nước nổi lên từng gợn sóng.
Con cá chép kia lộ ra nửa cá đầu từ lá sen, cái đuôi vùng vẫy làm nàng cảm nhận được sự phẫn nộ của nó.
Còn không phải là phẫn nộ sao?
Nó không thối chút nào!
Rõ ràng nó không giống như những con cá khác, nó thơm ngào ngạt!
Cá chép đỏ bơi về phía cái tay đang ngâm trong nước của Bạch Tửu rồi dùng sức đánh vào mu bàn tay nàng.
Bạch Tửu không cảm thấy đau, nàng cười, “Không nghĩ tới đầu của ngươi nhỏ như vậy mà còn rất mang thù.”
Không biết từ nào trong câu nói của nàng chọc vào nỗi đau của nó, cho dù biết mình không làm nàng đau nhưng nó vẫn há miệng hắn
Bạch Tửu giật giật tay, một ngón tay là có thể đẩy nó ra, nàng đứng lên mà lúc này nó chỉ có thể bơi trong nước “căm tức nhìn” nàng.
Bạch Tửu ôm cánh tay, ý cười doanh doanh nói: “Ta thấy ngươi xưng vương trong cái hồ nước này, tác oai tác phúc quen rồi, ta cảnh cáo ngươi, sau này ta tới đây mà thấy ngươi dám ăn mảnh không cho những con cá khác ăn thì ta sẽ nướng luôn ngươi đấy nhé.”
Cơ thể cá chép hơi hơi run rẩy.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~