Nhiệt độ CPU quá cao gì đó...
Khi Bạch Tửu còn đang suy nghĩ ý nghĩa của câu này, Kỳ Phụng đã buông bàn tay cầm tay cổ tay cô ra, anh lấy di động ra, nhận điện thoại, không lạnh không nhạt nói, “Ngô Xuyên.”
Xem ra là Ngô Xuyên đã mua xong quần áo, không nhìn thấy Kỳ Phụng đứng ở gần đó, cho nên bèn gọi điện thoại.
Bạch Tửu nghĩ mình vẫn nên nói với anh một câu trước khi đi cho thỏa đáng, di động của cô cũng vang lên, nhận điện thoại, giọng nói của chị Lan tỷ truyền tới, “Bạch Tửu, cô đang ở đâu vậy?”
Bạch Tửu và Kỳ Phụng không hẹn mà cùng nhìn nhau, hai người đồng thời nói: “Tôi ở cửa quán cà phê bên cạnh.”
Tiếng nói rơi xuống, hai người đều dừng lại, lại nhìn nhau, ngay sau đó lại yên lặng quay đầu đi, Bạch Tửu đeo kính râm, Kỳ Phụng nhặt rác dưới đất, hai người đều một tay cầm di động, không nói một câu đi ra ngoài.
Trời biết sự ăn ý của bọn họ xuất hiện như thế nào!
Khi Bạch Tửu ngồi trên xe của Lan, tính tình còn hơi không tốt, mỗi khi gặp được loại chuyện không rõ ràng này, tâm tình của cô sẽ không được thoải mái, cô cũng không thích loại cảm giác không thể khống chế như vậy.
Chị Lan lái xe nói: “Tôi đã bàn bạc xong chuyện show thực tế, ngày mai là kết thúc quay đoạn phim tuyên truyền, cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, rồi vào tổ 《 Sinh tồn 》.”
“Đây là show thực tế gì?” Bạch Tửu không chú ý tới các show thực tế, tất nhiên cũng không biết 《 Sinh tồn 》 là thứ gì.
Chị Lan giải thích, “Chương trình này sẽ có bốn khách mời, mỗi kỳ đều sẽ đưa khách quý tới những nơi hẻo lánh hoặc là hoang tàn vắng vẻ ở hai ngày, có thể là hải đảo, có thể là trong rừng rậm, tóm lại trong hai ngày nay khách mời sẽ phải dựa vào bản thân để sống sót, hơn nữa tổ tiết mục sẽ phát nhiệm vụ ngẫu nhiên, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng.”
“Ồ...” Bạch Tửu đã hiểu đại khái.
Chị Lan nhìn Bạch Tửu nói: “Tôi biết cô chưa chịu khổ bao giờ, yên tâm đi, cô cần gì, tôi sẽ tìm cách đưa cho cô, hơn nữa show thực tế dù sao cũng là show, tổ tiết mục cũng không thể làm quá đáng.”
“Ừm.” Bạch Tửu không lo lắng, dù là nơi hoang vắng, chỉ cần có động vật còn sống, cô sẽ không làm mình bị đói chết.
Ngày hôm sau, là ngày cuối cùng quay phim ngắn tuyên tuyền.
Bạch Tửu mặc bộ váy cổ trang đầy tiên khí kia, vừa nãy cô đã quay một đoạn, bây giờ đang ngồi trong phòng hóa trang trang điểm lại, chuyên viên trang điểm đang tìm thứ gì đó, không hiểu lên tiếng, “Kỳ quái, rõ ràng tôi đã để son ở đây, sao không thấy?”
Bạch Tửu đang học thuộc lời thoại cũng không ngẩng đầu, “Có lẽ là những người khác lấy nhầm.”
“Màu son kia hợp với cách trang điểm này nhất!” Chuyên viên trang điểm theo đuổi sự hoàn mỹ cào tóc, “Tôi phải lên xe tìm xem có đồ dự phòng không.”
Nói xong, chuyên viên trang điểm đã đi ra ngoài, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cũng không vội vàng.
Lúc này, chị Lan cũng đi tới, đưa một quả táo Bạch Tửu, “Cô còn chưa ăn sáng đúng không, lót lót bụng.”
Chị Lan không hổ là người đại diện của Bạch Tửu, có thể nói là rất hiểu Bạch Tửu, từ trước tới nay Bạch Tửu đều không nhớ tới loại chuyện ăn sáng này.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Phụng thiên thừa vận, Quàng Thượng chiếu viết: Chương sau chị Bạch sẽ thực hiện được mong muốn gì???