Edit: Ư Ư
Nhưng Bạch Phàm Phàm cũng giống như rất nhiều người khác, dù thầy có đẹp trai thế nào thì cô ấy cũng chỉ dừng ở mức độ thưởng thức mà thôi, nhưng trong năm Bạch Phàm Phàm học cuối cấp này, theo cốt truyện triển khai, thì cô ấy càng tiếp xúc nhiều với thầy giáo của mình, cứ thế tới cuối cùng hai người lại thích đối phương.
Bạch Tửu biết cốt truyện đã bắt đầu rồi, chỉ là cô không biết hôm nay Bạch Phàm Phàm không về nhà, nhưng đã mời Hứa Khâm tới nhà thì cũng không thể đuổi người ta đi được.
Bạch Tửu cởi áo khoác đặt xuống sô pha, cô quay đầu lại nhìn nam sinh cao gầy kia rồi nói: “Tôi đi tắm rồi nấu cơm, em cứ ngồi đây xem TV đi.”
Cậu gật gật đầu, không có ý kiến, Bạch Tửu ôm quần áo vào trong phòng tắm, cậu ngồi trên ghế sô pha, chỉ cảm thấy tất cả lực chú ý của mình đều dùng để nghe tiếng nước trong kia, nhưng mà trên thực tế thì cửa phòng cách âm rất tốt.
Hứa Khâm bắt đầu cảm thấy buồn bực, dưới tình huống nào mà một người con gái lại dẫn một người con trai về nhà, lại còn đi tắm rửa chứ?
Đó là do người con gái này không coi người con trai này là một người đàn ông chân chính.
Cậu nhớ tới nụ cười giống như một người mẹ của cô, lại càng khẳng định suy nghĩ cô không coi mình là một người đàn ông, cho dù là từ vấn đề về cơ thể hay là về tâm lý thì cậu cũng đã có thể coi như là một người đàn ông rồi cơ mà.
Mười mấy phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Bạch Tửu mặc một cái váy trắng dài qua đầu gối đi qua, khuôn mặt hồng hồng, làn da trắng nõn dường như đều bị nhiễm một tầng hồng nhạt, cô mặc một cái váy kín đáo nhưng cậu lại không nhịn được mà nhìn về phía đôi chân trắng nõn kia, lại không nhịn được mà nhìn lên trên, rõ ràng có váy che đi nhưng cậu vẫn nghĩ tới phong cảnh dưới làn váy.
Hứa Khâm nhận ra mình nghĩ tới những chuyện xấu xa thì lập tức lấy lại tinh thần, thu mắt lại nhìn thẳng
Bạch Tửu không chú ý tới sự khác thường của cậu, cô không lau mái tóc đang ướt mà vừa đi vào phòng bếp vừa nói: “Tôi mua rất nhiều món Phàm Phàm thích ăn, cũng không biết có hợp khẩu vị của em không, nếu em không thích thì bây giờ cũng không thể làm gì vì siêu thị cũng đã đóng cửa.”
Cậu rất muốn nói mình không kén ăn, nhưng một khi nhìn về phía cô thì cậu lại không thể ngừng suy nghĩ, cậu chỉ có thể im lặng quay đầu đi.
Bạch Tửu nói thầm vai ác nhỏ này đúng là cao lãnh, cô cũng không thèm để ý mà chỉ tập trung nấu ăn, nam sinh ngồi trong phòng khách cũng không nói gì, không gian yên tĩnh chỉ truyền tới tiếng động trong phòng bếp, cậu bỗng nhiên cảm thấy hôm nay mình tới nhà cô cũng không phải là chuyện không tốt.
Trên bàn cơm, thấy Hứa Khâm nhìn đồ ăn trên bàn không nói gì, Bạch Tửu đẩy đĩa đồ ăn tới trước mặt cậu, mỉm cười, “Đừng ngại, ăn nhiều một chút.”
Hứa Khâm nhìn đĩa xúc xích cắt hình bạch tuộc(*), tâm tình rất là vi diệu, rồi lại nhìn đĩa cơm được tạo hình con thỏ, cậu muốn nói cho cô biết cậu không phải là một đứa bé đang học tiểu học.
Hứa Khâm gắp một miếng xúc xích hình bạch tuộc với vẻ mặt hơi kỳ lạ rồi cho vào trong miệng chậm chạp nhai hai
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(*) Xúc xích cắt hình bạch tuộc: Cắt đôi miếng xúc xích rồi cắt hai đường vuông góc bên dưới, lúc rán sẽ thành bung ra thành 4 cái ngoe giống như con bạch tuộc. May be...
Tặng oanh_2611 ư ư