Edit: Ư Ư
Bạch Tửu chờ mong hỏi cậu, “Hương vị thế nào?”
“Ừ.” Cậu lên tiếng, ánh mắt dừng trên mái tóc của cô một giây.
Câu trả lời này giống như tốt mà cũng giống như không tốt.
Bạch Tửu không biết ý của cậu là gì, đơn giản cũng mặc kệ, dù sao nếu cậu cảm thấy không ngon, muốn nhảy lên đánh cô thì cũng không đánh lại.
“Ừm...” Bạch Tửu cười tủm tỉm hỏi: “Em có cảm giác gì với em gái của tôi không?”
“Có.” Cậu quyết đoán thừa nhận.
Bạch Tửu thầm nghĩ quả nhiên như thế, lại thấy thái độ hào phóng không có chút e lệ của cậu, lại nói thầm không hổ là vai ác, cô ho khan một tiếng, thanh thanh giọng nói: “Phàm Phàm rất hoạt bát, rộng rãi hào phóng, còn rất thiện lương, nếu tôi là một nam sinh chắc chắn tôi cũng sẽ có cảm giác với con bé.”
Cậu “ừ” một tiếng cho có lệ, sau đó duỗi đũa về phía đĩa sườn xào chua ngọt.
Bạch Tửu vẫn còn đang lải nhải: “Có một câu nghe rất cũ kỹ nhưng lại rất có đạo lý, đó là nhiệm vụ quan trọng nhất của hai đứa bây giờ là học tập, chờ đến khi em đỗ vào một trường đại học tốt, nói không chừng có thể gặp được rất nhiều người giống như Phàm Phàm.”
“Không thể.”
Bạch Tửu nhìn cậu lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt, tò mò hỏi: “Sao lại không thể?”
Hay là bây giờ cậu đã yêu Bạch Phàm Phàm, không phải con bé thì không cưới?
Phát triển quá nhanh rồi!
Hứa Khâm không ngẩng đầu lên, “Đại học tôi thi sẽ không có người nào ngu ngốc giống như cậu ta.”
Bạch Tửu nghẹn lời, “Ngu ngốc?”
“Ừ.” Cậu lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt, “Em gái của cô rất ngu ngốc, đây là cảm giác duy nhất của tôi.”
Hóa ra cảm giác của cậu không phải cảm giác trong suy nghĩ của cô.
Vẻ mặt Bạch Tửu sắc có chút quái dị, “Phàm Phàm... cũng không kém như thế chứ?”
Tuy Bạch Phàm Phàm hơi ngây thơ một chút nhưng tuyệt đối không ngu ngốc.
Chắc là do nhớ tới người này là chị gái của người cậu cho là ngu ngốc, Hứa Khâm ngậm miệng.
Bạch Tửu lại nghĩ tới Hứa Khâm là một nam sinh có cá tính, thiếu niên tuổi dậy thì thường sẽ dùng những từ ngữ không tốt để che giấu tình cảm của mình, nói không chừng cậu cũng như vậy, cô híp mắt nhìn, “Bây giờ em nói Phàm Phàm ngu ngốc, nhưng khi em hiểu con bé, nói không chừng sẽ thích con bé đấy.”
“Thích cậu ta thì tôi thà thích...” Cậu nhìn cô, đột nhiên im lặng.
Bạch Tửu tò mò, “Em định nói gì vậy?”
Bàn tay cầm đũa của cậu nổi đầy gân xanh giống như đang cố nhịn, cuối cùng, cậu bỗng nhiên đứng lên làm Bạch Tửu ngồi đối diện hoảng sợ.
Sau đó, cậu đi tới sô pha lấy áo khoác của mình, vòng lại, trùm lên đầu cô.
Hành động liên tục tuyệt đối không quá ba giây.
Bạch Tử còn chưa lấy lại tinh thần đã cảm thấy có một bàn tay đang lung tung xoa đầu mình, và giọng nói cứng nhắc của nam sinh.
“Tóc không lau khô, sẽ bị cảm.”
Tiếp đó, là tiếng mở cửa rồi đóng cửa.
Bạch Tửu giơ tay lấy áo khoác đang che đầu mình xuống, ngây ngốc nhìn về phía cửa, bỗng nhiên tự hỏi cảm giác cậu đang chạy trối chết có phải là ảo giác của cô không nhỉ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~