Xuyên Nhanh: Sau Khi Khóa Hệ Thống Dựa Vào Tích Lũy Công Đức Để Sống Lại

Chương 2: Chương 2: Tiểu Quận Công 2




Tác giả: Song Cô

Edit: Hỏa Trùng

Lan Chương bởi vì trước mặt mọi người ẩu Tiểu vương gia đương triều bị thương, bị phạt quỳ gối từ đường.

Đồng thời, bởi vì cô làm huyên náo động tĩnh quá lớn nên nhiều vết và sẹo trên người cô rất dễ thấy, nên mấy đứa bé tham gia bắt nạt cô cũng bị phu tử phạt chép một trăm lần kinh thư.

Cô gãi gãi mặt và hắt hơi một cái thật to.

Quần áo của cô đều ướt sũng, vẫn là một vị đường ca ca thấy cô đáng thương nên cởi áo choàng cửa mình xuống đưa cho cô khoác.

Lan Chương phải quỳ gói rất khó chịu, xem chừng đầu gối đã sưng đỏ lên rồi, chắc đau ba đến năm ngày mới hết.

Cô di chuyển đầu gối trên bồ đoàn, đầu gối sưng đỏ và đau khủng khiếp khi chạm vào, Lan Chương không kìm được mà kêu lên “A“.

Bên trong từ đường của tổ tiên trống vắng tịch mịch, giọng nói của cô vang vọng, giống như tiếng kêu của một con thú nhỏ.

Cô sững người một lúc, không thể tin nổi che cổ họng của mình.

Cô bị câm nhiều năm như thế, vậy mà đã có thể nói được!

Hệ thống nhảy ra đúng lúc, [Ký chủ, thân thể ta chọn cho cô khỏe mạnh nha ~]

Lan Chương không để ý đến nó, chỉ tập trung vào việc tiêu hóa ký ức trong đầu.

Theo dữ liệu được tải bởi hệ thống

Lan Chương bây giờ là quận công nhữ tô phủ.

Một củ cải nhỏ bảy tuổi buộc phải kế thừa tước vị của phụ thân mình vì cái chết không đúng lúc của ông, và trở thành một tiểu quận công không có thực quyền.

Muốn nói về một đại tộc thế gia, thì phải có tiền tài và của cải phong phú.

Nhưng kể từ khi người cầm quyền là lão quận công và phu nhân của ông qua đời vì bệnh tật, chỉ lưu lại một đứa con còn nhỏ duy nhất.

Những dòng họ chi thứ từng người lòng dạ xấu xa, không có một ai bớt lo, đối với gia sản quận công phủ tự nhiên nhìn chằm chằm, trông mà thèm cực kì.

Nguyên chủ lại là một đứa bé, không hiểu thế sự, tài sản trong nhà đều bị họ hàng nội ngoại dụ dỗ nên không biết đã đưa ra ngoài bao nhiêu.

Lan Chương đếm bằng đầu ngón tay và đưa ra kết luận:

Nếu không phải cô cô của nàng xuất ra đồ cưới phụ cấp quận công phủ, nàng bây giờ hẳn là đang xin ăn ở ngoài đường.

May mắn nhờ phụ mẫu nguyên chủ đa mưu túc trí, để nàng giả trang thành nam nhi vẫn có thể kế thừa tước vị, nên vẫn còn chỗ ở.

Dựa vào đám thân thích tham lam kia, nếu không có ai kế thừa tước vị quận phủ, thì chắc chắn sẽ bị bọn họ chiếm tiện nghi mất rồi, về sau hoàn cảnh của Lan Chương sẽ càng khó khăn hơn.

Chẳng qua cô cô của nàng chỉ bởi vì sử dụng cửa hồi môn nhà mẹ đẻ để chu cấp cho nhà nàng đã khiến cho nhà chồng bất mãn, bây giờ đại thế gia quận công phủ đã mất, nhà chồng cũng chính là Túc Dương bá phủ, lấy bảy điều lệ ra vạch tội yêu cầu cô phụ bỏ thê, làm cô cô tức giận, đã thu thập hành lí bỏ về nhà mẹ đẻ ở.

Lan Chương suy nghĩ càng nghĩ càng nhập thần.

Đúng lúc tiếng chuông tan học trong phòng vang lên,cũng hết giờ phạt quỳ, Lan Chương lưu loát đứng dậy, đá bay cái bồ đoàn trên mặt đất ra ngoài, đi ra khỏi từ đường chuẩn bị về nhà ăn cơm.

“Ai nha! Tiểu chủ tử!”

Vừa bước ra khỏi đại điện, cô đã bị một lão phu nhân ôm vai đứng nhìn từ trên xuống dưới, lo lắng nói: “Hôm nay, cần phải đi mừng thọ Thái hậu, sợ ngươi quên mất, tại sao lại làm cho mình biến thành bộ dạng như thế này? “

Ai có thể biến mình thành bộ dáng như quỷ vậy?

Lan Chương: “Ta bị đánh.”

Diêu ma ma trợn to hai mắt, “Bọn họ lại đánh ngươi?”

Cái Từ “lại” này rất có hồn.

Còn có chữ “ Bọn họ”

Diêu ma ma đau khổ đến mức ôm Lan Chương vào lòng dỗ dành nàng, xoa xoa tóc nàng nói: “Thật sự là đáng thương, tiểu chủ tử bây giờ ai cũng có thể bắt nạt rồi hả! chủ tử đừng sợ,người ngày nào đó nếu gặp được quý nhân giúp đỡ, người phải ức hiếp bọn họ lại “

Lan Chương: “...”

Thời gian không còn nhiều, Diêu ma ma ôm Lan Chương ra khỏi tay mình, nói: “Cô nương đang chờ ngừơi ở ngoài cửa bên kia, tiểu chủ tử mau đi ra đi, cung yến sắp bắt đầu rồi!”

Nói rồi, ma ma có thân hình cao to vạm vỡ nắm lấy tay Lan Chương, nữa xách nữa kéo lê Lan Chương đi qua.

Từ xa, Lan Chương nhìn thấy một phụ nhân ở cuối đường, được hai nha hoàn đỡ đang đợi ở cửa.

Vị phụ nhân mặc trang phục màu vàng nhạt có họa tiết là hoa hải đường xẻ sâu, phác họa ra vòng eo thon tinh tế.

Những món trang sức trâm cài trên tóc của nàng ấy, và những chiếc cặp tóc vàng có hình đuôi chim sẻ đang tỏa sáng rực rỡ, thêm một chút rực rỡ cho khóe mắt và lông mày thanh lịch hơn.

Lan Chương dựa theo ký ức gọi: “Cô ơi!”

Bà là Lan Khuyết thế tử phu nhân Túc Dương phủ, cũng là người suýt chút nữa đã li hôn với gia đình nhà chồng.

Nhìn thấy nàng bị Diêu ma ma kéo lại gần, Lan Khuyết cúi người, cau mày nhìn vết thương trên mặt đứa cháu, thở dài: “Lại bị bắt nạt?”

Lan Chương:... Vấn đề này thật sự không muốn trả lời.

Lan Khuyết nâng trán, “Những đứa trẻ nhà quyền quý này, thật sự là...”

Nàng thở dài nói với Diêu ma ma: “Trong xe đã chuẩn bị xong thuốc trị vết thương, ngươi bôi thuốc cho nàng ấy đi, sau đó thay y phục cho nàng.”

Thế là Lan Chương lại bị Diêu ma ma bắt lên xe ngựa.

Sau khi chỉnh trang và thay hoa phục, Lan Khuyết dẫn Lan Chương xuống xe, cùng nàng đi bộ đến Từ Ninh cung với sự hướng dẫn của các cung nhân trong cung.

Có tuyết rơi trên đường, Lan Chương từng bước đi theo cô cô, ngẩng đầu nhìn cung điện nguy nga, trang nghiêm phía trước.

Chu lâu bàng vũ, hoàn cung diễm lệ.

Những viên ngói lưu li trên mái hiên bị tuyết bao phủ, tuyết tan thành nước lăn xuống các góc mái hiên, trượt xuống các bậc thang bằng ngọc bích, và tiếng chuông mái hiên lắc lư vang lên.

Tiểu thái giám dẫn đầu đi tới, cung kính nói: “ Quận công, phu nhân mời vào đại điện.”

Trong nôi cung đốt địa long, còn có thêm chậu than, khi vào bên trong, tuyết trên mũ áo nhanh chóng hóa thành nước thấm vào áo choàng.

Lan Chương tuy chỉ mới bảy tuổi, nhưng đã kế thừa tước vị nên so với cô cô của nàng thì cao hơn một cấp bậc,cho nên thái dám ti lễ dẫn nàng vào điện trước.

Bên trong Từ Ninh Cung, thái dương thơm ngát, y phục vàng sậm, cồng chiêng đan xen, tất cả đều là người xa lạ.

Lan Chương lắc đầu, trong hoàn cảnh xa lạ vô ý thức nắm góc quần áo của người quen thuộc, “... Cô cô.”

“Đi.” Lan Khuyết ra hiệu cho nhũ mẫu phía sau đưa quà sinh nhật, đưa tay sờ sờ mặt của nàng, “Đừng sợ, Thái hậu sẽ không làm cho hài nhi khó xử.”

Món quà mà Lan Khuyết chọn cho nàng là một pho tượng Phật bằng ngọc bích, trọng lượng không hề nhẹ, cao gần hai tấc trong hộp gỗ đàn hương.

“Nhữ tô quận công nhập điện yết kiến-”

Nghe theo lời thông báo chói tai của thái giám, Lan Chương xách cái hộp và cái lồng, giẫm lên bộ lông cừu của người ngồi trên ghế cao phía xa.

Dưới chân mềm mại, một tấm thảm mạ vàng cuộn bằng gấm được trải xa hoa trước ghế Thái hậu.

Lan Chương bưng hộp quà đến nổi hai tay mỏi nhừ ra.

Hộp quà mừng thọ quá lớn, đối với đứa bé bảy tuổi khi bưng lấy nó cơ hồ là muốn che hết nửa người trên.

Tầm nhìn của Lan Chương bị chặn lại, chỉ có thể đi về phía trước theo trực giác và dừng lại sau khi ước lượng khoảng cách, đừng đối diện với người phía trước nhưng cũng không có nhìn người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Tiểu bối, thành tâm chúc cho Thái hậu nương nương, nhật nguyệt hưng thịnh, tùng hạc trường xuân, thọ sánh Nam Sơn “.

Người đối diện khẽ nở một nụ cười nhu hòa, sau đó là một giọng nói già nua nhưng đầy yêu thương vang lên, “Đây không phải là thiếu gia nhà họ Lan sao? Đến đây để ai gia nhìn xem bây giờ đã cao bao nhiêu rồi.”

【 Ding ding ding -- 】

【Ký chủ, nhìn phía trước! Nhìn phía trước!】

Lan Chương rùng mình phản ứng, “Hả? Ta đi trói Thái hậu sao?”

【Không phải nha! Là người bên cạnh Thái hậu!】 “

(°-°).......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.