Tác giả: Song Cô
Edit: Hỏa Trùng
Lan Chương "A" một tiếng, nghiêng đầu qua, từ bên hông cái hộp đưa mắt tìm kiếm.
Đang nhìn nhìn như thế, bỗng nhiên cô bất ngờ đối diện với ánh mắt của người cao quý nhất trong điện,
tâm thần khó tránh khỏi nhảy một cái, bàn tay đang ôm cái hộp khẽ rung lên.
" Hắn, hắn là..."
Đương kim Thánh thượng!
【 Vì hoàng đế là quân chủ một nước vậy nên chỉ cần một ý chỉ của hắn sẽ liên quan đến tất cả con dân bách tính, hơn nửa hắn vẫn là một vị minh quân sáng suốt hiếm có trong lịch sử, chuyên cần chăm lo vì dân, làm bách tính tin mừng. 】
Lan Chương: "Cho nên...?"
【 nhưng hắn chỉ có thể sống đến hai mươi ba tuổi, còn trẻ mất sớm. 】
Lan Chương bỗng nhiên giương mắt.
Nếu là nàng không nhìn lầm, trước mắt Hoàng đế bệ hạ, thế nhưng là dáng vẻ của thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Cũng chính là, hắn vẻn vẹn chỉ có thể sống mấy năm nữa mà thôi!
【 cho nên —— 】
Hệ thống nói tiếp câu nói của Lan Chương vừa rồi tra hỏi
【Nếu cô trói buộc hắn và kéo dài tuổi thọ, để hắn sống thêm vài năm nữa là có lợi cho thiên hạ, thì công lao mấy năm sau cũng sẽ được tính là công đức của cô. ~】
【 công lao ích nước lợi dân thế nhưng là một đại công đức a ~ 】
Lan Chương chớp chớp mắt, ánh mắt cực nhanh đảo qua thiếu niên ở trước mắt là hoàng đế.
Bởi vì là thiên tử, lại kế thừa dáng vẻ của mẫu hậu, nên khi mới sinh ra đã có ngoại hình cực tốt.
Lông mày đậm anh tuấn, điểm mắt hơi đen, trường mi giống như Mặc Họa, tròng mắt mở ra như mực nước đọng, nhuộm lên thái dương.
Lan Chương có chút do dự: "... Nhìn hắn giống như không dễ ở chung lắm."
Hệ thống theo sát dò xét một chút.
Vị hoàng đế còn trẻ này, đầu đội mũ ngọc, phía trước mũ có mười hai hạt châu rủ xuống, mơ hồ có thể thấy được đôi môi mỏng mím chặt, cằm nhọn rõ ràng trôi chảy, yết hầu có chút nổi lên, gợi cảm lại lạnh nhạt.
Lúc này hắn đang ngồi trên ghế ròng, ngón tay khớp xuỗng rõ ràng đang vân vê ngọc ban chỉ trên tay, ánh mắt đạm mạc, lại tà mị, khí chất trong trẻo gợn sóng, mang theo vẻ lạnh lùng như tuyết.
Hình như... Cái này cũng đúng là... Hoàng đế a... Có chút khó ở chung?
Hệ thống giống như là một công nhân tốt đang điên cuồng ra sức tẩy não lôi kéo khách hàng a, 【 hoàng tử hoàng tôn, có chút kiêu ngạo, tiếp xúc nhiều một chắc là sẽ được á! 】
Lan Chương:... A???
Nếu như hệ thống có thể có thực thể hóa, Lan Chương nhất định sẽ nhìn thấy đôi mắt to tròn long lanh của nó như mèo con đang mở to, trong mắt đầy khao khát,
【 qua cái thôn này, là sẽ không còn cái tiệm nào nữa á ~ 】
【Khó có thể tìm được một vị đại thần có công lớn như vậy ~】
【 còn lại một tiểu nhân vật góp nhặt công đức có lẽ không bằng đại nhân vật a ~ 】
Lan Chương bị tiếng nói giống như đạn đại bác của hệ thống công kích một hồi, trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Làm sao trói buộc?
【 có thể thử sờ hắn ha ~ 】
Lan Chương suýt chút nữa tưởng trong điện nổi gió lớn, đến nổi làm cô nghe không rõ lời của hệ thống.
"Sờ ai?!"
【 Hoàng đế nha! 】 hệ thống gầm thét bộc lộ ra tính tình thật của mình, buồn bực nói, 【 chẳng lẽ còn có thể sờ ta hay sao? 】
"..." Hoàng đế là người cô nói có thể sờ liền sờ sao!
Lan Chương cố gắng nói lý luận: "Hoàng đế không thể tuỳ tiện đụng vào..."
Hệ thống cũng cố gắng nói lí lại với cô,【 cô vụng trộm đưa tay liền đâm như vậy một chút... 】
Như thế giằng co một chút, Thái hậu đã nhìn lại, "Làm sao không đến đây, là hạ lễ quá nặng hay sao?"
Nói rồi Thái hậu ra hiệu cho cung nữ sau lưng xuống dưới, nhận lấy hạ lễ trong tay Lan Chương đem đi, Lan Chương lập tức cảm giác trên tay chợt nhẹ.
Không có hộp lễ vật che chắn, mặt của nàng chỉ một thoáng lộ ra.
Ánh sáng từ đèn lồng chim hạc vàng dịu dàng và ấm áp, nhỏ xuống khóe mắt và lông mày, lông mi của cô run rẩy, hứng trong ánh nến lung linh, dài và cong, giống như cánh bướm được phủ một lớp bột vàng
Thái hậu từ ái cười, hướng nàng vẫy gọi, "Tới, để ai gia nhìn xem."
Lan Chương dư quang ngắm thiếu niên hoàng đế một chút, tiến lên mấy bước, đem tay nhỏ đặt trong lòng bàn tay thái hậu.
"Đã lâu không gặp, tiểu tử Lan gia này ngược lại càng thêm mi thanh mục tú." Thái hậu cười nói, liếc mắt nhìn nàng, trong lòng thở dài, tiểu tử này trông như thế nào. một con búp bê trong tranh.
Lan Chương được phủ quận công nuôi dưỡng, lớn lên, nước da trắng nõn, làn da trắng, đôi mắt hạnh như nước suối, gợn sóng trong veo sạch sẽ.
Vẻ ngoài đẹp thật đấy, nhưng lại khiến Thái hậu nhớ lại hoàng nhi lúc còn nhỏ, cũng là bộ dáng anh tuấn đến kinh người.
Lan Chương lễ phép cúi đầu nói: "Nương nương quá khen."
Thái hậu thấy nàng lễ phép như cái tiểu đại nhân, không được tự nhiên lại đáng yêu, nắm khăn gấm che miệng cười, tâm tình thật tốt, một bên phất tay ra hiệu thái giám tiếp tục truyền báo, vừa bắt đầu trò chuyện.
"Lúc người mới ra đời ai gia cũng đã gặp qua ngươi, lúc đó mẫu thân ngươi đã ôm ngươi vào cung cho ta xem..."
Thái hậu nói liêng thuyên, Lan Chương câu được câu không nghe, đúng lúc này đoàn người Túc Dương bá phủ đang tiến vào điện, vừa mở cửa điện, gió lạnh gào thét thổi vào, thổi bay một góc áo bào của hoàng đế trẻ.
Cơ hội tốt!
Mặc ngoài Lan Chương tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe Thái hậu nói chuyện, nhưng thực ra vẫn luôn đang chú ý từng hành động cử chỉ của hoàng đế.
Nhìn thấy long bào nâng lên, nàng liền lợi dụng áo bào rộng lớn che lại giơ tay bí mật bóp long bào để hoàn thành trói buộc hệ thống.
Ngân vân viền rìa áo bào sang trọng và xa hoa, Lan Chương đưa ngón tay lên, vừa định chạm vào mép áo thì Thái hậu đang ngồi trước mặt đột nhiên lau nước mắt, ôm lấy cơ thể mềm mại nhỏ bé của Lan Chương vào ngực.
"Đáng thương, không nghĩ tới ngươi mới bảy tuổi a, Cận Văn nàng, cứ như vậy đi, chỉ để lại ngươi một hài tử nhỏ như vậy..."
(°-°)....
Hoàng đế ♡
《ảnh chỉ mang tính chất minh họa.》