Edit: Richal
Beta: Richal
- -----------------------------
Quý Ly nhìn bọn họ từng người một lên xe, xem xem họ tính đi đâu.
Cậu lập tức bắt một chiếc taxi, đi theo chiếc xe mà Đỗ Trọng đang ngồi bên trong.
Gần nửa giờ sau, Quý Ly theo đám người về khách sạn.
Quý Ly chăm chú nhìn đám người, cậu chờ ở bên ngoài, tìm một cơ hội đi vào.
Đứng trước cửa thang máy, Quý Ly nhìn chằm chằm con số hiển thị tầng lầu.
Dừng ở từng 25...
Thang máy dừng ở đó một lúc, rồi từ từ đi xuống.
Quý Ly cử động đầu, một ý tưởng lập tức hiện ra...
*
Quý Ly làm bộ gấp gáp hoảng sợ, vọt vào phòng điều khiển.
“Bảo vệ, ví tiền của tôi bị mất rồi!”
Bảo vệ bị Quý Ly hét to làm giật mình, không kịp phản ứng.
“Cậu bình tĩnh, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Tôi ở tầng 25. Mười phút trước, tôi phát hiện ví tiền của mình không còn nữa. Bác giúp tôi tra camera theo dõi xem tôi có làm rơi lúc đang đi không. Vừa rồi tôi đi kiểm tra một vòng mà không thấy!”
Quý Ly nôn nóng đẩy bảo vệ, bác bảo vệ bị thúc giục vẫn chưa lấy lại tỉnh táo.
“Cậu chờ chút.”
“Cảm ơn bác, cảm ơn bác! Bên trong có giấy tờ quan trọng với một số tiền mặt rất giá trị. Tôi rất sốt ruột!”
Bác bảo vệ nghe vậy, lập tức chỉnh camera về mười phút trước ở tầng 25 cho Quý Ly xem..
“Ở đây, lùi về sau một tí!”
Quý Ly nhìn chằm chằm màn hình rồi nói.
Bác bảo vệ lùi thời gian một chút.
Thời gian bị lùi về năm phút, một đám người từ trong thang máy đi ra, trở về phòng của mình.
Quý Ly tập trung nhìn...
Là Đỗ Trọng!
Lúc này, mấy vị kia vẫn nhiệt tình như cũ vây xung quanh Đỗ Trọng. Mãi đến khi Đỗ Trọng khách khí gật đầu quay về phòng, bọn họ mới rời đi.
Quý Ly nhìn số phòng, vỗ vai bảo vệ.
“Cảm ơn, tôi biết vì tiền của mình ở đâu rồi!”
Quý Ly nói xong, lập tức rời phòng điều khiển, để lại bác bảo vệ vẻ mặt mông lung không hiểu điều gì...
*
Tầng 25...
Quý Ly đứng trước cửa phòng Đỗ Trọng đang ở.
Hít vào một hơi thật sâu, cậu gõ cửa phòng.
Một phút sau.
Quý Ly nhìn cửa mở ra, Đỗ Trọng với mái tóc ướt nhẹp xuất hiện trước mặt cậu.
Quý Ly nhướng mà, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Tiên sinh, ngài có cần phục vụ đặc biệt không?”
Đỗ Trọng nhìn nam nhân trước mặt, vừa nghiêm túc vừa đứng đắn nói: “Cũng không phải không thể.”
Quý Ly cười, đi vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại, xoay người ôm lấy dt.
“Em sắp chết tới nơi rồi! Mau hôn em một cái!”
Quý Ly hung hăng hôn lên đôi môi mỏng của dt, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, trong lòng cậu không nhịn được mà sung sướng.
“Nào nào, mặt cũng phải hôn một cái! Trái! Phải! Còn có cả trán nữa!”
Quý Ly nghịch ngợm hôn tận bảy tám lần, những giọt nước trên tóc Đỗ Trọng rơi trên mặt cậu.
“Biết là em sẽ không chịu thành thật mà.”
“Mỗi ngày đều là em đúng giờ gọi điện cho anh. Sợ anh vội cũng không dám nhiều lời, hại em trong khoảng thời gian này không thể đến tìm anh, ngày đêm tăng ca, hi sinh tuổi trẻ, suýt thì đột tử để tìm anh. Sao anh còn chưa an ủi em?!!”
Quý Ly đem hết ủy khuất trong lòng phát tiết ra ngoài, Đỗ Trọng vươn tay sờ mũ Quý Ly.
“Em mang cái mũ này rất đáng yêu, rất hợp với em.”
“Mau nói nhớ em đi! Hôn em lẹ lên!!”
Quý Ly tháo mũ xuống. Vì trời lạnh nên chóp mũi có chút đỏ lên.
“Bạc Diệp, em có muốn tắm với anh không?”
“A?! Anh nói cái gì?”