Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 147: Chương 147: Chương 10




Đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều rôm rả đi xuống nhà ăn chỉ có Sở Ngạn vẫn chậm chạp không động đậy. Cả Hoàng Gia Ý cũng bị Phiên Ngọc kéo đi, nhưng mắt vẫn không rời khỏi hình bóng ngược sáng trong gió lạnh của mùa Thu.

Sở Ngạn đợi mọi người đi hết, mới gục đầu xuống mặt bàn, lấy ra hộp sữa uống một chút liền xong bữa ăn. Hắn ngắm nhìn khoảng sân trống mà buồn ngủ đến vô hạn, cái thân thể này như một khúc củi mục, nếu gắng gượng có thể trôi trên dòng nước vài ngày, nhưng rất nhanh vẫn sẽ bị dòng nước chảy siết phá tan mà thôi.

Vốn muốn ngủ một chút nhưng điện thoại cứ reo mãi không thôi, hắn đành không tình nguyện lấy điện thoại ra xem. Hai cuộc gọi lỡ đến từ đứa em trai yêu quý Lưu Thủy càng khiến Sở Ngạn cảm thấy đau đầu. Hắn vô tình đưa em trai mình vào danh sách đen, xong rồi lại nằm lên bàn chợp mắt một chút.

- “Nếu cho rằng hộp sữa đó là đủ thì hai người cha kia của cậu sẽ giết tôi đó”- Chưa nằm được bao lâu, bên tai lại nghe giọng nói quen thuộc. Sở Ngạn dụi dụi mắt từ từ ngồi thẳng người dậy, lúc này một lớp phấn che khuyết điểm đã trôi đi, lộ ra phần da trắng bệch không tí huyết sắc.

Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm mấy, dùng tay tán đều phấn một chút, đối với Chu Tinh Húc nở nụ cười -”Cảm ơn anh, bao nhiêu tiền để tôi trả lại”- Vừa nói tay lại vừa định lấy ví tiền ra đã y trầm mặc, thấp giọng đáp trả.

- “Cha cậu đã đưa tiền cho tôi rồi, không cần phải nghĩ nhiều”- Chu Tinh Húc nói xong cầm trái bóng sọc đen đỏ muốn rời đi nhưng ngay lúc này lại chạm mặt Hoàng Gia Ý cầm trên tay cũng không ít thức ăn như cháo cùng một ít siro ho.

Hoàng Gia Ý chạm mắt với Chu Tinh Húc, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chán ghét cùng không phục nhưng anh vẫn lễ phép cúi đầu cho đúng phép tắc rồi lại vòng qua đưa cháo cùng ít siro cho hắn -”Cậu không mang theo đồ ăn phải không? Cùng ăn với tôi nha”- Anh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, mở ra từng hộp cháo làm hương thơm lan tỏa khắp phòng học.

Sở Ngạn nhìn cháo trắng bỗng nhiên cảm thấy chán ngán vô cùng. Những vị diện trước, mỗi lần hắn bị bệnh, y luôn bắt hắn phải ăn hết cháo, đến mức hắn chán ngấy rồi, không muốn một chút nào nữa -”Cảm ơn cậu, nhưng tôi có đồ ăn rồi”- Hắn thà gặm bánh mì còn hơn.

- “Sức khỏe cậu không tốt, nên ăn cháo sẽ tốt hơn”- Hoàng Gia Ý dùng muốn lấy vụn bánh mì xuống nhưng hắn lại lạnh nhạt né tránh. Khiến cánh tay vừa nâng lên cũng chậm rãi hạ xuống.

Chu Tinh Húc liếc mắt thấy cảnh tượng hắn từ chối anh, môi bất giác nhếch lên một cái. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, tuy Lưu Kỳ Tân cùng Chu Yên không nói cho y biết Sở Ngạn bị gì nhưng cả hai đều dặn dò y chăm sóc thật tốt cùng sắc mặt của hắn thì y cũng lờ mờ phần nào đoán được sức khỏe hắn thật sự không tốt lắm đâu.

- “Đừng ăn nữa, đi với tôi”- Chu Tinh Húc cuối cùng không nhịn được đưa ra yêu cầu.

Sở Ngạn đang gặm bánh mì, không hiểu được ý định tiếp theo của y. Nhưng rất ngoan ngoãn đứng lên, muốn rời đi cùng. Chỉ là đôi tay bị người nào đó giữ lại, Hoàng Gia Ý mỉm cười, lấy điện thoại của hắn lưu số mình vào, tựa như rất thân thiết -”Đến cầu thang thì gọi tôi, tôi đưa cậu lên, cậu đi cầu thang không được đâu”- Anh tranh liếc về phía y, cảm giác khiêu khích được đối thủ quả thật rất thoải mái.

Sở Ngạn nhớ đến tình cảnh lúc sáng cũng gật đầu -”Cảm ơn”-

Mặt Chu Tinh Húc vừa cười được một chút liền trở về trạng thái lạnh nhạt như cũ. Y lưu lại một ánh mắt cảnh cáo đối với đàn em rồi quay lưng rời đi. Sở Ngạn cũng chẳng để, lặng lẽ đi theo khiến cho Hoàng Gia Ý có chút không cam tâm nhưng có là gì của người ta đâu ma cản.

Đi xuống cầu thang thì không mệt như đi lên, Sở Ngạn vẫn có thể đuổi kịp Chu Tinh Húc nhưng về sau đoạn đường càng dài, hắn càng không thể theo kịp. Nhịp tim đập quá nhanh khiến Sở Ngạn có chút choáng, chỉ đành tựa vào gốc cây gần đó, muốn ổn định lại hơi thở. Cái thân thể chết tiệt này làm hắn thật sự rất khó chịu...

[Sở Ngạn, ngươi ráng một chút, ta liên hệ với thiên đạo kéo dài tuổi thọ của thân thể này] - Lucifer biết hắn không thích thân thể này nhưng nó không có quyền quyết định thân xác Sở Ngạn tiến vào. Tất cả chỉ có thể trách lão Thiên đế thù quá dai.

- “Cậu là con gái sao? Mới đi một chút liền thở không thông”- Chu Tinh Húc đi được một đoạn không thấy thân thể nhỏ nhắn kia, có phần khó chịu nhưng vẫn quay đầu tiến đến chỗ hắn.

Sở Ngạn mím môi, nụ cười trên môi được im đậm trên gương mặt nhỏ nhắn -”Nếu tôi là con gái thì tốt rồi... đỡ phải sống chật vật như vậy”- Hắn không nói nhăng nói cuội, bản thân Lưu Kỳ Tân là người song tính, nhưng không có cảm giác với vợ nhiều nên sau khi ông bà Lưu mất cũng ly hôn, một mình nuôi con. Nhưng lúc còn tại thế ông bà nội của nguyên chủ Lưu Ngạn là người trọng nam khinh nữ. Nếu như là nữ thì bọn họ đã không bắt Lưu Kỳ Tân phải hứa rằng cố gắng giữ lấy mạng của cháu đích tôn này trước khi qua đời rồi.

- “Nói năng ngu ngốc, giữ lấy”- Chu Tinh Húc buột miệng mắng một câu nhưng vẫn không ảnh hưởng được tấm lưng rắn chắc hạ xuống -”Lên đi, còn đi ăn, không là hết giờ nghỉ trưa đấy”-

Sở Ngạn nhoẻn miệng cười một cái, rất tự nhiên mà tựa lên. Quả thật rất ấm áp... Thật ra hắn sợ rằng mình sẽ không giữ được mạng này mà rời đi sớm hơn dự định. Cái thân thể này vốn chỉ còn vỏ bọc thôi, tim điều hành lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương nặng nề, hắn cũng đã rất cố gắng dùng thần lực điều trị nhưng chỉ có thể giúp nó duy trì thêm vài năm nữa. Ít nhất vẫn sống qua tuổi mười tám nhưng... sống đến răng long đầu bạc thì vẫn nên hạ mình nói cười với lão già Thiên đế rồi.

[Sở Ngạn, ngươi cẩn thận một chút đấy, ngươi suy yếu lại không rõ tội đồ ở đâu, một ngày chết bất đắc kỳ tử thì đừng vấn tội ta] - Lucifer bỉu môi, muốn để hắn tỉnh lại, đến đây không chỉ để yêu đương đâu nha.

- “...”-Sở Ngạn nhịn, dù gì hắn cũng không có ý định giúp nó trở lại nguyên dạng, coi như bù đắp cho nó bằng cách cho nó đã cái miệng đầy hương cá đó đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.