Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 148: Chương 148: Chương 10




Nhà ăn thường ngày đã đông người, nay lại thêm sự xuất hiện của nam thần của đội tuyển bóng rổ - Chu Tinh Húc mà nháo nhào. Đám bạn của Phiên Ngọc là người nhận ra hắn đầu tiên, không khỏi bàn tán về mối quan hệ của hai người.

Chu Tinh Húc thả Sở Ngạn xuống ghế, bản thân lại đi lấy phần cháo sườn nhuyễn cùng một ít nước gừng. Ngay khi thấy cháo vừa được đưa đến, Sở Ngạn không khỏi rùng mình, muốn đứng dậy bỏ đi nhưng vẫn không bì lại với tốc độ của y.

- “Ăn xong rồi đi”- Qua hành ánh mắt trốn tránh kia, Chu Tinh Húc có lờ mờ đoán được Sở Ngạn không thích ăn cháo.

Sở Ngạn khép mi một chút rồi lại mở ra, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn y, tông giọng được đè thấp xuống -”Anh, em thật sự không đói...”-

Chu Tinh Húc buồn cười lắm, nhưng biểu hiện ra ngoài chỉ là cái nhếch môi -”Ăn hoặc về nhà”-

Sau câu khẳng định chắc nịch ấy, Sở Ngạn cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhìn bát cháo trước mắt mà như ngậm ngùi ăn từng muỗng. Hắn chỉ mang tâm tình thử thôi, chứ mấy kiếp trước dù hắn có đáng thương thế nào, nháo ra sao thì y vẫn luôn bắt buộc hắn phải ăn hết cháo cùng nước gừng.

Chu Tinh Húc thấy hắn ngoan như vậy cũng thả lỏng mi tâm, ngồi xuống bên cạnh mà ăn ít bánh mì.

Phiên Ngọc thấy cảnh nam thần được mệnh danh tránh xa sương gió phong trần nay lại nguyện ý ngồi bên săn sóc cho thiếu niên kia không khỏi bất ngờ. Nhanh chóng lấy điện thoại ra bắt lại khoảnh khắc này mà đăng lên trên diễn đàn của trường. Có thể nói một ngày nhập học đầu tiên đã có đủ các chuyện bát quái để bàn tán rồi.

Hoàng Gia Ý lướt diễn đàn, trong đôi mắt nổi lên tia chán ghét. Không chấp nhận ăn cháo của y, thế mà lại dễ dàng của đàn anh... Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?



Chu Tinh Húc có tiết học trước nên chỉ có thể tiễn Sở Ngạn một đoạn. Hắn thẩn thơ đi từng bước lên cầu thang, cái thân thể yếu ớt chậm chạp này sắp làm hắn phát điên rồi...

[Bình tĩnh, bình tĩnh đi] - Lucifer thật đau đầu với cái tên này.

- “Lăn”- Sở Ngạn cắn răng, nhẫn nhịn sự khó chịu mà đi lên cầu thang.

Tiếng chuông đã reo nhưng Sở Ngạn sợ rằng bản thân đến khi ra về mới leo lên được đến nơi. Mà thôi mặc kệ, vẫn nên ngồi nghỉ một chút. Hắn lấy điện thoại ra, quan sát một chút về những bức ảnh Lưu Thủy đã đăng lên mạng xã hội, đôi mắt có phần trầm tĩnh lại bắt đầu nổi sóng. Những bức ảnh này, đa số đều là hình ảnh Lưu Kỳ Tân hốc hác ngồi đợi Lưu Ngạn kiểm tra trong bệnh viện, còn có vài dòng trạng thái có ý quở trách anh trai làm gánh nặng cho cha.

Đây là việc một đứa trẻ có thể làm sao?

Tựa đầu bên vách tường, Sở Ngạn cảm thấy mí mắt lại nặng trĩu rồi. Hơi thở cũng không yên ổn dù đã ngồi nghỉ ngơi, đây là trạng thái kích động sao? Quả nhiên bệnh tật cũng kéo theo tâm trạng không thể kiểm soát được.

- “Sao không gọi tôi?”- Thanh âm đầy khó chịu vang lên từ đằng sau khiến Sở Ngạn có phần giật mình. Hắn chầm chậm quay đầu, Hoàng Gia Ý đang khoanh hai tay với nhau dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn mình.

- “... Tôi quên mất”- Sở Ngạn thật sự không để tâm đến người này, thế nên hắn không lưu lại nhiều về việc anh muốn giúp đỡ hắn.

Hoàng Gia Ý không đáp lại, chỉ quen thuộc nâng hắn lên cánh tay của mình. Từng bước cẩn thẩn đi lên cầu thang. Hoàng Gia Ý thấy hắn cứ thẩn thờ không khỏi cảm thấy buồn cười, cảm giác khó chịu dần được xoa dịu -”Đàn anh với cậu có quan hệ gì?”-

- “Anh trai tôi”- Sở Ngạn nhún vai thản nhiên trả lời.

Anh trai sao? Vậy thì thật tốt... Cái sự nhẹ nhàng, thả lỏng trong lòng khiến Hoàng Gia Ý bất giác khựng người lại. Rốt cuộc hôm nay anh bị sao thế này?

Có lẽ hai từ 'anh trai' mà hắn lười biếng dùng để ứng phó giúp anh nhẹ nhõm nhưng lại khiến người dưới chân cầu thang mang tâm trạng đầy u ám. Chu Tinh Húc rũ mi, vứt một ít miếng dán đau đầu cùng thuốc vừa mua vào thùng rác rồi lê từng bước chân trở về lớp học.

Phải, cũng chỉ là anh trai thôi, tốt nhất không nên nghĩ quá nhiều.



Ký túc xá nơi Sở Ngạn ở cách trường không xa, là phòng dành cho hai người khác với phòng bình thường bốn người. Có thể thấy được Lưu Kỳ Tân rất ưu ái đứa con bệnh tật này.

Hoàng Gia Ý không đi cùng bạn bè về nhà mà nguyện ý đưa hắn đến ký túc xá. Tuy rằng Sở Ngạn đã từ chối nhưng anh vẫn như vậy, cùng hắn đi bộ đến ký túc xá. Từng điểm đều lo lắng Sở Ngạn sẽ ngất xỉu giữa đường, muốn thấy yên ổn tiến vào bên trong mới rời đi.

Sở Ngạn nhìn tấm thẻ ký túc xá, bắt đầu quét máy xác nhận thân phận rồi đi thẳng lên phòng của mình.

[Nam sinh Hoàng Gia Ý này có vẻ rất thích ngươi đấy] - Lucifer gặm gặm cá khô tiếp tục làm bình luận viên.

Hắn mở cửa ra, lòng không một chút dao động đối với những vấn đề Lucifer đề cập. Đối với Sở Ngạn mà nói, bất kể là ai thì hắn chỉ để tâm một người duy nhất, vẫn sẽ luôn là một người không bao giờ thay đổi. Cho đến khi trở về hư không như trước lúc hồng hoang tạo ra hắn.

- “Sao giờ mới về?”- Hắn đang tháo giày, tông giọng trầm ấm quen thuộc lại vang lên bên tai.

Chu Tinh Húc vừa mới tắm xong, lại bán khỏa thân, mái tóc rũ nước đầy quyến rũ chết người khiến Sở Ngạn có phần không kiềm được nuốt nước bọt. Vị trước tuy rằng dục vọng không thể thiếu trong sinh hoạt của hai người nhưng biết sao được khi y vẫn cứ lo lắng cho sức khỏe của hắn mà đến tuổi lục tuần là bắt đầu dừng lại. Dục hỏa đốt người càng khiến trái tim đập mạnh thêm, Sở Ngạn chỉ có thể vội vã tránh đi thân thể hoàn mỹ kia, nhàn nhạt đáp -”Lạc đường”-

- “Sao không gọi?”- Y ngồi phịch xuống giường, dùng khăn lau đi vệt nước khô, đôi mắt chăm chú vào điện thoại.

- “... Tôi làm gì có số anh”- Sở Ngạn lấy từ trong túi ra những toa thuốc uống theo chỉ định, rót cốc nước lọc từ từ uống. Bác sĩ đã dặn hắn không thể lạm dụng thuốc để áp chế cơn đau nhưng hiện tại thì hắn không nhịn được nữa rồi. Đối diện với y lúc nào hắn cũng gần nhất mất kiểm soát cả.

Chu Tinh Húc bất chợt cảm thấy mình thật ngu ngốc khi hỏi một câu thiểu năng như vậy. Chỉ có thể hắng giọng -”Cậu qua lại với Hoàng Gia Ý?”-

- “Có thể xem là vậy”- Sở Ngạn lấy lệ trả lời mà nhanh chân bước vào phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.