Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 176: Chương 176: Chương 11




Sở Ngạn vì đau mà rơi vào hôn mê, Tống Khuynh Lục lại như phát điên mà chất vấn từng người trong tổ đạo cụ. Điều này khiến cho đạo diễn Trương cũng một phen giật mình, đi theo Tống thiên vương bao năm, đây là lần đầu tiên vị cao ngạo này lộ ra vẻ mặt mất bình tĩnh như vậy.

Cũng may mảnh vỡ của đèn chỉ ghim vào da thịt không chạm đến gân chân nên chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được. Sở Ngạn thấy đồng nghiệp đến thăm, gương mặt không có chút biểu cảm nào, lẳng lặng nhìn đống quà cáp được đặt trên bàn. Có người còn đem theo trái cây, hoa các thứ,... Nó làm Sở Ngạn cảm thấy, bọn họ đang đi cúng viếng thì phải.

[Ngươi coi đó là cúng viếng cũng được, tính tình như ngươi đáng lẽ nên đem ra xử bắn lâu rồi] - Lucifer gặm một con cá mà không ngừng oán than.

- “... Im”-

Nếu như nói việc này là tai nạn thì mọi người sẽ gật gù đồng ý, nếu như nói sắp đặt thì mọi người lại thầm khoái chí. Dù gì được thiên vương dành một chút quan tâm chú ý cũng là điều ai ai cũng khao khát nhưng biết làm sao được khi vị Tống Khuynh Lục kia trừ khi tập kịch thì hoàn toàn không để ai vào mắt cả.

Tống Khuynh Lục gọt vỏ một quả táo rồi đưa đến bên giường hắn. Sở Ngạn thì lại không nhận ngay mà nghiêng đầu khó hiểu -”Tống thiên vương, anh... thật sự không bị sao chứ?”-

- “Sao lại hỏi vậy?”- Tống Khuynh Lục nhướn mày, vẫn chưa hiểu được ý trong câu nói của hắn.

- “... Hôm qua, tôi có phần say nên lỡ lời gì mong anh rộng lòng bỏ qua”- Sở Ngạn rũ mi, nhìn vào cái chân đã được băng bó tỉ mỉ.

- “Em say... khiến tôi rất giận đó”- Tống Khuynh Lục đặt quả táo đang gọt xuống, tay chạm vào mái tóc đang rũ xuống trên gương mặt yêu nghiệt kia -”Em đã bỏ qua lời thổ lộ của tôi rồi”-

Sở Ngạn nhíu mày -”Thổ lộ?”-

- “Tôi thích em”- Tống Khuynh Lục không ngại có kẻ nghe lén mà chậm rãi nói rõ lòng mình. Vốn dĩ định để sau khi màn kịch kết thúc sẽ thổ lộ lần nữa nhưng lại có kẻ muốn nhắm đến hắn, không thể không tiến trước một bước, dù rằng phần trăm thất bại rất cao.

Sở Ngạn im lặng một hồi rồi mới nhẹ nhàng đáp -”Không nghĩ đến thiên vương của giới giải trí lại thích một người đàn ông nhỉ”- Giọng điệu hắn nửa phần đùa, nửa phần thật.

- “Tôi chỉ thích em”- Câu khẳng định này khiến người trong đang nấp đằng sau tấm rèm phải run lên, nắm chặt đến mức khiến cho tấm rèm bị căng ra một mảng.

Sở Ngạn rũ mi, cái nhếch mép đậm sâu khiến Tống Khuynh Lục vừa cảm thấy tức vừa thấy buồn cười. Tiểu hồ ly này thế mà dám lấy y ra chọc điên người khác, cái gan cũng lớn lắm rồi. Nhưng Tống Khuynh Lục cũng rất phối hợp, không vạch trần kế hoạch của hắn, thậm chí còn kéo đôi môi đang tinh ranh kia xuống mà gặm nhấm một hồi làm kẻ đang ẩn nấp tức đến mức muốn xông ra nhưng vẫn may một tia lý trí kịp thời ngăn cản.

Cả hai đều không ngượng ngùng dù có người thứ ba đang đứng quan sát mình. Sở Ngạn thậm chí còn vòng tay quá cổ y, vươn mình một chút đem nụ hôn càng tiến vào sâu hơn so với dự tính ban đầu. Ánh mắt khép hờ như có như không đem kẻ đang trốn tránh kia chọc đến điên người.

Nhớ lại một vài giờ trước khi Tống Khuynh Lục chưa đến, có người đã đến thăm hắn đầu tiên rồi. Vu Triết mang theo một ít đóa hoa hồng trắng đến, sự đắc ý hiện rõ ra khuôn mặt cùng lời nói -”Mạng cũng lớn nhỉ? Chỉ bị thương ở chân thôi”-

- “Mạng lớn hơn kẻ hèn hạ như cậu là được”- Sở Ngạn nhún vai, lật kịch bản ra xem tiếp không để tâm đến lời của cậu.

Vu Triết cắn môi, giành lấy kịch bản vai Phi Hoa -”Chân thế này còn muốn đọc kịch bản, làm màu vừa thôi. Vai này nhất định sẽ thuộc về tôi”- Bác sĩ đã nói ít nhất cần hai tháng để hồi phục hoàn toàn, mà một tháng nữa kịch đã công chiếu rồi.

- “Sao không dựa vào thực lực để nói chuyện, cứ thích dựa vào thủ đoạn bỉ ổi thế này, quả thật ngựa quen đường cũ năm năm trước sau vẫn không thay đổi một chút nào”- Hắn ngã mình vào thành giường, một cái nhìn cũng không dành cho loại người như cậu ta.

Vu Triết cười nhạt, cảm thấy được đỉnh vinh quang cách mình không còn xa nữa rồi -”Giới giải trí này không có chiêu trò mà muốn leo lên đỉnh cao thì chỉ có nằm mơ thôi. Bao nhiêu năm vẫn ngây thơ như vậy sao? Ngu ngốc”-

- “Trong trường sân khấu của thầy Đại Điền, dựa vào tư sắc cùng thân phận con của mẹ Linh Xuân liền thu hút ánh hào quang về phía mình, ai ngờ ra đời lại là một kẻ ngu đần, đến cả cơ hội thăng tiến cũng không muốn nhận”-

Vu Triết nhớ rất rõ ngày bọn họ mới tốt nghiệp, Nhu Ngạn cùng cậu ta cùng tham gia vào đợt tuyển chọn diễn viên của một bộ phim truyền hình. Nhu Ngạn trước sau đều muốn đóng vai phụ để trải nghiệm, còn Vu Triết luôn muốn nhận vai chính nhưng bọn họ chỉ muốn tư sắc của hắn mà thôi.

Hoàn toàn không để tâm đến Vu Triết, khi Nhu Ngạn từ chối quy tắc ngầm, nhà sản xuất cùng đạo diễn đã tìm đến cậu ta với lời hứa chỉ cần ngủ với Nhu Ngạn một đêm thì sẽ giúp Vu Triết hết mình. Nhưng đến khi sắp thành liền bị Khả Lam phá hủy, khiến cậu ta trở thành người thế thân của Nhu Ngạn. Không những bị hành hạ đến mức thân thể bị thương nặng, gương mặt còn xuất hiện vết lở loét sau khi chịu đựng loại chất lỏng gì đó từ tay của những gã cầm thú kia.

Cũng may sau này, Vu Triết có thể làm lại cuộc đời bằng cách phẫu thuật thẩm mỹ, khiến bản thân trở nên đẹp hơn, đến mức sắc đẹp này còn có thể vượt qua Sở Ngạn.

- “Cơ hội thăng tiến hay biến mình thành đồ chơi của đám lợn béo?”- Sở Ngạn bật cười trước lời lẽ hùng hồn của Vu Triết. Cảm thấy tên này có vẻ rất tự hào khi 'bán' chính mình.

Vu Triết bị nhắc lại quá khứ không khỏi nghiến răng -”Cậu cũng đừng tưởng bở, thứ mà Tống Khuynh Lục thích ở cậu cũng chỉ là gương mặt này, cùng lắm thì chính là Dạ Lưu yêu Phi Hoa thôi”-

- “Thế sao...”- Hắn nhàn nhạt, rũ mi hướng về kẻ đang đứng bên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.