Vu Triết nhìn những bức ảnh ngày hôm đó, trong ánh mắt có phần mơ màng không biết nên làm sao đây. Nếu như xé rách mặt với Sở Ngạn thì không nói đến Tống Khuynh Lục, Khả Lam chắc chắn sẽ không để yên việc này...
Nhưng... Vu Triết cậu không cam tâm thua dưới tay hắn một lần nữa.
•
Sau một lượt kiểm tra tổng quát không sót lại gì thì Tống Khuynh Lục cũng yên tâm cầm hồ sơ bệnh án trên tay dìu hắn bước ra ngoài. Sở Ngạn nằm lâu trên giường cũng uể oải trở nên lười biếng, hoàn toàn không muốn vận động để y tự thân bế hắn lên xe.
- “Chân cũng không còn bị thương quá nặng đâu”- Sau khi lên xe Tống Khuynh Lục vân vê vành tai của Sở Ngạn, không khỏi ngắm nhìn vẻ mặt nhột nhạt nhưng chẳng thể phản kháng kia quả thật đáng yêu chết người.
- “... Nếu anh thấy phiền thì thôi, để tôi nhờ người khác”- Sở Ngạn tinh nghịch đem tay của ai kia để vào miệng, liếm láp dọc các đầu ngón tay khiến Tống Khuynh Lục dần nổi lên tình ý đối với tiểu hồ ly này.
- “Em muốn tìm người khác?”- Tống Khuynh Lục một tay nâng cửa kính xe lên, lại đè cần gạt khiến chỗ ngồi của hắn ngửa thành một cái giường nhỏ. Y cũng không quên tháo caravat ra, đem tiểu hồ ly đè giường thân, vuốt ve dọc cần cổ rồi lại dùng hai ngón tay tháo từng khuy áo vừa mới kỳ công gài cho hắn.
Sở Ngạn bị ba ngón tay của y khuấy đảo trong khoang miệng không thể trả lời, chỉ có thể rên rỉ vài tiếng không rõ nghĩa. Tống Khuynh Lục lại càng không để hắn toại nguyện nói ra, chỉ liên tục dùng tay lướt qua từng ngóc ngách của khoang miệng ấm nóng, tay còn lại thuần thục chạm vào nhũ hoa bị bại lộ trong hơi lạnh của không khí mà có chút đứng thẳng.
Tống Khuynh Lục chạm nhẹ rồi lại ấn mạnh khiến mắt của Sở Ngạn trợn trừng lớn, miệng không khỏi rên rỉ một chút thanh âm.
- “Tiểu hồ ly, em nói xem, sẽ thế nào nếu như có người đi ngang qua và nhìn thấy dáng vẻ này của em”- Tống Khuynh Lục vòng tay qua thắt lưng nhỏ của hắn, đem hắn người đang mơ màng kéo vào lòng, từng chút một tháo bỏ khuy nút dưới quần khiến Sở Ngạn chợt tỉnh giấc khỏi cơn mộng.
Hắn bỉu môi, vòng tay qua cổ y, hôn lên cái cằm còn lúng phúng râu, híp mắt đầy yêu mị -”Lúc đó sẽ có người nói tôi là hồ ly tinh câu dẫn mất thiên vương của bọn họ, hay đáng sợ hơn như Tống thiên vương quanh năm không dính scandal với những bóng hồng nào là vì có hứng thú với nam nhân”- Sở Ngạn đem những lời đầy ý vị trêu chọc nói ra, không quên phả một làn hơi nóng vào lòng ngực rắn chắc kia.
- “Nếu như đổi lại tựa đề một chút sẽ hay hơn”- Tống Khuynh Lục đặt tay vào nơi tư mật của hắn mà vẽ ra một vòng tròn, không quên an ủi đứa nhỏ hồng hồng nhuốm một màu đỏ vì dục vọng đột ngột không phải đến từ chủ nhân của mình.
Sở Ngạn bị khoái cảm ập đến đột ngột không khỏi thở một hơi nặng nề -”Anh... nói xem tựa đề thế nào mới thích hợp”-
- “Tống Khuynh Lục không những chấp nhận nguyên tắc ngầm còn muốn đem tiểu tình nhân lên làm chính thất”- Theo lời nói của y mà ngón tay càng đi sâu vào nơi tư mật đỏ hồng đang mấp máy như mời gọi kia. Không bôi trơn, không có chất xúc tác bên ngoài cho nên rất khó khăn để tiến vào nhưng Tống Khuynh Lục cũng không vội, y muốn ngắm biểu cảm từ đau đến chìm trong bể nhục dục không lối thoát kia hơn.
Không biết do cơ thể này là thiên phú dị bẩm hay linh hồn của hắn đã dung nhập với thân thể này mà thay vì đau khi bị vật lạ xâm nhập thì lại tràn đầy khoái cảm mà tiết ra dịch ruột non khiến tư mật có phần mềm mại hơn. Tống Khuynh Lục càng chơi càng vui, cúi đầu xuống ngậm lấy một viên ngọc châu nhỏ bị bỏ quên từ lúc nào. Sở Ngạn không thể phản kháng trước khoái cảm mạnh liệt về sự tương thích của cơ thể lẫn linh hồn của cả hai, mặc y muốn khơi mào bao nhiêu lửa dục vọng thì khơi.
Cho đến khi nơi đó từ từ tiếp nhận được ba ngón tay, nhũ hoa cũng sưng lên một vòng lớn óng ánh nước thì Tống Khuynh Lục cũng không chịu đựng được nữa. Trụ trời của y cũng muốn thoát xác rồi nhưng Tống Khuynh Lục vẫn không lỗ mãng tùy ý, y nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đỏ bừng đầy yêu mị của hắn mà thì thầm -”Cho tôi vào được không?”- Mang theo ý tôn trọng ý của hắn nhưng Sở Ngạn lại cảm thấy người kia đang trêu chọc mình thì đúng hơn, súng đã lên nòng muốn không bắn liền không bắn sao?
Sở Ngạn mím môi, trợn mắt đầy tức giận -”Anh không muốn làm thì lăn đi”- Cái người này càng thức tỉnh lại càng quá đáng, bây giờ biết trêu cả hắn rồi đấy.
- “Đương nhiên là phải làm rồi”- Tống Khuynh Lục không báo trước một lần tiến vào hết khiến Sở Ngạn suýt một chút nữa liền không kiềm giọng được mà ái muội rên lớn. Cũng may, bản thân vẫn còn chút tỉnh táo mà cố gắng cắn chặt môi mình.
Tống Khuynh Lục thấy môi hắn in dấu răng nhàn nhạt không khỏi xót xa, đem tay mình len lỏi vào khoảng trống nhỏ giữa răng trên răng dưới, mặc kệ đôi tay cũng là thứ quan trọng mà tùy ý để hắn trút giận. Nhưng Sở Ngạn cũng chẳng nỡ cắn mạnh, chỉ mút nhẹ khiến Tống Khuynh Lục càng dâng trào những cảm xúc yêu thương mãnh liệt. Đem môi của hắn chiếm đoạt, thân thể phía dưới tiếp tục luân động, một lần rồi hai lần chạm đến điểm nhạy cảm nhất khiến Sở Ngạn thấp giọng nức nở.
- “Tôi muốn nghe giọng của em, đừng mím môi nữa”- Trong không gian chật hẹp, Tống Khuynh Lục xoay người hắn lại, đặt hắn lên người mình từ từ thưởng thức dáng vẻ của người trong lòng bị nhấn chìm trong bể dục bởi chính bản thân mình.
Sở Ngạn không kịp nói lời phản bác, y đã nâng đùi hắn lên cao rồi lại một nữa mạnh mẽ vào hết làm Sở Ngạn chỉ có thể đê mê trong khoái cảm không thể phản kháng được. Mọi thứ càng trở nên kích thích hơn khi đây là bãi giữ xe của bệnh viện, hơn nữa là vào ban ngày, tuy đã được đỗ trong góc nhưng lâu lâu vẫn có tiếng xe chạy qua khiến hai người vừa thấp thỏm vừa thích thú.
Tay của Tống Khuynh Lục không rảnh rỗi, hết nhào nặng hai miếng đậu hũ trắng nõn phía dưới rồi lại vuốt ve ngọc châu phía trên. Khiến cho trên dưới đều bị kích động mạnh mẽ. Đến mức nơi tư mật vì thế mà siết chặt khiến cho Tống Khuynh Lục không nhịn được giải phóng toàn bộ vào nơi sâu nhất.
Sở Ngạn cảm giác được có cái gì ấm nóng đang trào vào bụng mình, nhớp nháp nóng bỏng đến mức khiến hắn cảm tưởng như bản thân sắp bị thứ này làm tan chảy mất rồi.
Tống Khuynh Lục nhìn thành phẩm của mình, hắn trên dưới đều tràn ngập hương vị nam tính của bản thân khiến cho y cảm giác được mình sắp không nhịn được nữa rồi.
- “Tiểu hồ ly, về nhà rồi chúng ta làm tiếp, em được nghỉ ba ngày cơ mà”- Y ôm lấy hắn vẫn đang mơ mơ màng màng, dùng khăn giấy vệ sinh sơ qua cơ thể dính đầy chất nhầy của cả hai. Đặt Sở Ngạn ở ghế lại phụ rồi hài lòng hôn lên chóp mũi hắn một cái.
Dù làm trong xe rất kích thích nhưng sẽ khiến tiểu hồ ly của y rất dễ kiệt sức. Trần xe còn khá thấp, lúc nãy có vài lần suýt chút nữa đầu còn đụng trần xe khiến y chẳng yên tâm chút nào. Nguy hiểm! Thế nên về nhà sẽ tiếp tục.
~~~~~~~~~~~~~~~
• Vị diện trước không H, vị diện này chơi một chương H luôn:)))
• Đừng xem chùa mà hãy like cho Châu nhé