Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 178: Chương 178: Chương 11




Sở Ngạn lấy ngón trỏ ấn vào một bên má của Tống Khuynh Lục. Một cái nhếch mép khiến cho kẻ đang chiếm ưu thế phía trên bất giác ngây người, Sở Ngạn híp mắt -”Anh thật sự muốn đè tôi ở đây?”-

Tuy phòng bệnh này thuộc loại tốt nhất nhưng mà Sở Ngạn không đảm bảo có thể ngăn được vài tiếng rên rỉ nếu như lửa bùng cháy ở đây đâu. Tống Khuynh Lục bật cười, búng trán hắn một cái -”Em đang nghĩ gì thế”- Y hạ thấp đầu xuống cắn lên vành tai non mềm kia mà liếm láp một chút -”Tôi không cầm thú đến mức ức hiếp người bệnh”-

Sở Ngạn bỉu môi -”Có quỷ mới tin”-

Bầu không khí từ trầm mặc sang ái muội cuối cùng lại trở nên thoải mái khiến cho Lucifer cảm thấy tâm trạng của hai người này thật khó hiểu. Nhưng nó vẫn không quên việc Sở Ngạn dám dung hòa khí tức của mình cùng y, đây chẳng khác nào giao nộp sinh mạng của mình cho đối phương cả.

[Sở Ngạn, ngươi dùng quyền sinh sát mà qua mặt hai người kia không sợ một ngày tự lãnh hậu quả sao?] - Không ai có thể giết chết một trong tam thần, ngoài trừ Hồng Hoang vì Hồng Hoang có khí tức cũng như chân nguyên của bọn họ thông qua giao ước để kiềm chế lẫn nhau.

Nhưng lần này, Sở Ngạn vượt mặt cả Hoàng Hạc Hiên cùng Nguyệt Lão, lợi dụng sơ hở quyền sinh sát không ai kiểm soát mà đem toàn bộ chân nguyên cùng khí tức giao cho y. Qua mặt Hồng Hoang, tự ý phá vỡ giao ước, đồng nghĩa với việc Sở Ngạn đã giao sinh mệnh cho y, chỉ cần y sống thì hắn sống, y chết thì hắn chết. Chạy đằng trời cũng không thoát được.

- “Ngươi đã từng nói với ta biến điểm yếu thành điểm mạnh cơ mà”- Sở Ngạn thản nhiên đến mức khiến Lucifer gần như nổi cáu.

[Ngươi đang và đã khiến cho điểm yếu trở thành điểm chí mạng rồi]

- “... Ngươi xem thường Cửu Trùng Hỏa Thiên?”- Sở Ngạn nhướn mày khiến con mèo nào đó bỗng nhiên câm nín.

Sao nó có thể quên Cửu Trùng Hỏa Thiên chính là thiên địch của Hồng Hoang chứ...

Tống Khuynh Lục ôm lấy thiếu niên vào lòng, chạm lên cần cổ trắng nõn kia mà xoa xoa, làn da mềm mại khiến cho y thật không kìm lòng nổi mà hôn lên một cái. Sở Ngạn vì nhột muốn đẩy y ra nhưng chẳng ngờ được cái vòng tay này quá chặt, giống như làm bằng sắt không thể nào thoát ra được.

- “Anh đang quấy rối người bị thương đó”- Hắn quay đầu lại, cắn cắn lên cái cằm nhẵn bóng kia mà dây dưa một hai khiến Tống Khuynh Lục thích thú mà tiếp đưa tay vào bên trong áo xoa xoa khắp cái bụng trơn phẳng đầy đáng yêu kia.

- “Đâu có, tôi đang kiểm tra cơ thể em để ước tính xem nên nuôi em bao lâu mới có một tí thịt đây”-

- “Tôi là diễn viên...”- Nếu như lên cân thì chắc chắn sẽ gây bất lợi cho công việc.

- “Đều có vai cho em, yên tâm”- Tống Khuynh Lục luôn là người công tâm trong việc chọn vai diễn nhưng vẫn nên có ngoại lệ cho người quan trọng nhất.



Vu Triết thẩn thờ nhìn đoạn clip trước mắt, đây là khoảnh khắc thân phận cũ của cậu ta 'phục vụ' cho đám lợn béo kia. Thậm chí còn có hình ảnh trước và sau phẫu thuật thẩm mỹ khiến cho Vu Triết tái mặt, muốn biện minh những cũng chẳng biết biện minh thế nào.

- “Cậu có gì muốn nói không?”- Đạo diễn Trương không lộ vẻ tức giận hay quở mắng chỉ chậm rãi hỏi.

- “Nhất định là do Nhu Ngạn hại tôi, tôi không...”- Lời chưa kịp dứt đạo diễn Trương đã cắt ngang.

- “Cái này không phải Nhu Ngạn gửi tôi”- Ông lấy điếu thuốc ra châm một điếu, xoa xoa mi tâm đầy mệt mỏi -”Cậu có thể về nghỉ ngơi, đoàn kịch sẽ có người thay thế cậu”-

- “Đạo diễn...”- Vu Triết muốn cầu xin nhưng đối với ánh mắt sắc bén kia cậu lại nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu thu dọn đồ đạc rời đi.

Trước khi cậu đi xa, đạo diễn Trương bỗng nhiên lên tiếng -”Vu Triết cậu là người có tham vọng, là người có năng lực nhưng thứ cậu thiếu chính là đam mê cũng như lửa nghề”- Lửa nghề chân chính thật sự rất ít người nào có được, một ngọn lửa mang cái tâm, cái trong sáng của nghệ thuật.

Vu Triết lần nữa đen mặt, trừng mắt đầy tức giận -”Đừng làm như ông là thầy tôi, ai cũng chỉ chăm chăm về phía Nhu Ngạn chỉ vì nó là con của mẹ Linh Xuân, nó là con của nghệ sĩ gạo cội thì nó có lửa nghề còn xuất thân bần hèn như tôi liền không thể có?”- Suốt bao nhiêu năm ở trường sân khấu của Đại Điền cậu luôn bị thầy phê bình, quanh đi quẩn lại chỉ vì hai chữ 'lửa nghề'. Cậu chán ghét hai từ này lắm rồi...

Đạo diễn Trương nhìn bóng dáng khuất xa dần, lắc đầu thở dài -”Thật sự không thể cứu chữa nữa rồi”- Lòng ganh ghét đố kỵ của Vu Triết quá lớn, thậm chí nó lấn át cả đam mê nhỏ nhoi trong lòng cậu ta. Một người như vậy, có trụ được trong nghề hay không phải dựa vào thân thể rồi...

Khả Lam từ bên trong góc phòng bước ra, cô híp mắt hướng về phía cánh cửa mà Vu Triết đã rời đi. Nhìn những bức ảnh trên bàn, dường như đồng tử của cô có phần u tối lẫn âm trầm hơn mọi lần. Bản tính của Khả Lam là người khẩu thị tâm phi, cô luôn độc miệng nhưng quan tâm người khác không phải là giả.

- “Khả tiểu thư, sân khấu Tống Khuynh đã không liên quan gì đến Vu Triết nữa. Mong cô nói lời giữ lấy lời, đừng kéo chúng tôi vào thị phi sắp tới”- Đạo diễn Trương lúc nhận được bức ảnh này cũng rất bất ngờ, không tin được Khả Lam lại phí nhiều tâm tư để buộc ông và Tống Khuynh Lục thay thế diễn viên, cắt đi vai diễn của Vu Triết như vậy.

- “Đương nhiên, tôi không phải là người thất hứa đâu”- Cô nói rồi nhặt những bức ảnh lên muốn đi cửa sau ra ngoài thì lại nghe được câu hỏi của đạo diễn Trương.

- “Khả tiểu thư thật sự muốn dồn Vu Triết vào đường cùng sao?”- Dù gì cũng là đàn em thân thiết học chung sân khấu ngày xưa.

Khả Lam vẫn lạnh nhạt không chút rung động trả lời -”Tống Khuynh Lục không thể triệt để cậu ta thì để tôi ra tay”-

- “Sao cô biết Tống Khuynh Lục sẽ không ra tay?”-

Cả hai vị sao hạng A một bước chân có thể khuynh đảo làng giải trí nay cùng lúc nhắm vào một người. Thật sự không biết Vu Triết có thể trụ đến khi nào...

~~~~~~~~~~

• Cảm ơn bạn Meow Meow đã donate cho Châu nha~~ ❤❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.