- “Nếu như nói trung úy đáng tội chết thì tôi phải tạ tội trước hàng ngàn sinh mạng kia rồi”- Lập Cơ Uy thản nhiên, một lượt liền phủ định nỗi bi quan trong lòng của Vương Vũ.
- “Đại tướng...”- Vương Vũ mím môi, nhìn những người mới được đem vào, tất cả đều bị chuốc thuốc mê cực mạnh, lòng vẫn không ngừng dày vò vì đã hại chết anh em đồng đội.
Sở Ngạn thấy tình hình cứ giằng co mãi không được, đành đem vài ký sinh trùng non cấy vào cơ thể của những binh sĩ đang thoi thóp. Từng khung xương, quy trình giải phẫu đều chặt chẽ, ký sinh trùng cũng không hung tợn đục khoét xương tiến vào mạch máu mà là từ từ khiến binh sĩ không phải chịu đựng đau đớn quá nhiều.
- “Lý Ngạn...”- Vương Vũ nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt muốn ngăn cản nhưng giữa chừng lại bị Lập Cơ Uy ngăn lại. Anh tin rằng hắn sẽ không làm hại bọn họ.
Một lát sau, bốn người được kéo từ hầm băng lên cũng tỉnh dậy, bọn họ ngơ ngác nhìn đại tướng cùng cơ thể khỏe mạnh trước mắt. Cái cảnh bọn họ dạo quanh Quỷ Môn Quan rồi trở về thật khiến người khác sợ hãi... Có người không nhịn được đem ký sinh trùng đã từng khiến bọn họ sống dở chết dở nghiền nát.
Sở Ngạn nhìn ký sinh trùng mình vất vả nuôi chẳng còn lại mấy con, không khỏi đen mặt âm trầm cảnh cáo cho đám người đầu gỗ này -”Hiện tại các anh là bán ký nhân, sức mạnh vượt mức người thường cho phép thế nên tránh xa những dụng cụ thí nghiệm của tôi ra”- Trước đây ký sinh trùng khó chết dưới tay của nhân loại, nhưng sức lực của bán ký nhân thì khác nha.
Mọi người lúc này mới ý thức vết thương từ lúc nào đã chậm rãi liền lại. Nắm đấm cũng có vẻ uy lực hơn trước rất nhiều, nhưng cái từ bán ký nhân lại khiến bọn họ không ngừng tưởng tượng đến thứ giòi bọ đang ở trong cơ thể của mình. Rất muốn nôn...
- “Nếu như không thể tiếp nhận thì tôi có thể lấy ra giúp mọi người nhưng nên nhớ khi lấy ra thì đồng nghĩa với cái chết”- Sở Ngạn đeo găng tay vào, chuẩn bị lai nhân tạo ký sinh trùng nữa.
A Ninh - một trong những người vừa tỉnh dậy nghe được, cùng đồng đội hơi trầm mặc một chút nhưng liền đứng thẳng ở tư thế nghiêm, sau nghiêng người -”Cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi”- Đồng loạt sau đó mọi người hướng về phía Sở Ngạn cúi đầu kính cẩn nói lời tạ ơn.
- “... Không vội cảm ơn, tôi cũng có một điều kiện”- Sở Ngạn híp mắt bình tĩnh nhìn thần sắc của bọn họ.
- “Điều kiện?”- Bọn A Ninh đều chờ đợi lời nói của hắn, cứu cả mạng sống thì đương nhiên thứ đánh đổi cũng không hề rẻ mạt một chút nào.
- “Dù chết hay sống đều là người của Lập Cơ Uy, nếu các cậu dám phản bội thì tôi có thể khiến ký sinh trùng trong cơ thể từng người nổ tung”- Vào kỷ nguyên mạt thế sẽ không ít kẻ phản bội lẫn nhau để giữ mạng, tuy là cấp dưới của anh nhưng hắn vẫn phải đề phòng, đến cả ruột thịt còn mưu hại lẫn nhau cơ mà.
Lập Cơ Uy hơi nhếch môi, cảm thấy tiểu hồ ly này như được ban xuống để giúp anh, để làm một thiên sứ dẫn dắt anh khỏi bóng tối. Dù không biết mục đích của Sở Ngạn khi giúp anh là gì nhưng cái thứ cảm giác an toàn, ấm áp khi ở bên hắn làm cho lòng anh không thể dấy lên sự nghi ngờ được.
- “Dù tan nát máu xương, chúng tôi vẫn nhất quyết trung thành với đại tướng”- Vương Vũ kiên quyết dẫn theo đoàn binh của mình thể hiện sự thành kính.
Lập Cơ Uy thả lỏng cơ thể của mình ra sau -”Tạm thời mọi người phải rời khỏi nơi này, không được để Lập Niên Thành nghi ngờ, những binh sĩ khác vẫn còn làm con tin trong tay hắn không được làm bứt dây động rừng”- Anh muốn từ từ trừng phạt tên nhóc con đó, để nó biết được người của ai thì không nên động vào.
- “Việc ở hố băng cũng sẽ không giữ được lâu, tạm thời mọi người hướng về căn cứ của chính phủ đi đến thì tốt hơn”- Sở Ngạn để tranh thủ vẽ ra một tấm bản đồ theo lời chỉ dẫn của thầy nguyên chủ, dù gì thời kì đầu của mạt thế vẫn chưa thể ổn định năng lượng để duy trì các máy móc. Thậm chí, không có Mặt Trời nên không thể phân biệt hướng. Chỉ có thể dựa vào cột mốc đã trọn để xác định đường đi.
Vương Vũ hơi nghi ngờ -”Người của chính phủ chẳng phải quá tải rồi sao?”- Trước đây bọn họ từ biên giới vội vàng trở về nhưng vẫn là không kịp, số người đã quá tải, máy quét cũng không đủ nên không tiếp nhận bọn họ nữa.
- “... Ai nói chúng ta đầu quân cho chính phủ?”- Sở Ngạn nhướn mày, ánh mắt đầy vẻ coi thường hướng về đám người đang ngơ ngác.
Lập Cơ Uy tiến đến phía sau, ôm lấy vòng eo nhỏ của hắn, hơi siết chặt khi thấy Sở Ngạn có ý định phản kháng, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà bình tĩnh nói -”Năng lượng bức xạ của Mặt Trời đang dần chiếm cứ không khí, nếu như ở trên mặt đất lâu hơn thì cái chết sẽ nhanh chóng tìm đến thôi”-
- “Vậy... chúng ta phải làm sao?”- A Ninh không nghĩ được nơi nào thích hợp cả. Nơi thì biến thành núi lửa, nơi hóa thành kỷ băng hà...
- “Đáy biển”- Sở Ngạn khoanh vào một vùng gần căn cứ của chính phủ, nơi đây chính là lối vào.
- “Có thể sao...”- Vương Vũ trợn mắt không tin được.
- “Có thể”- Anh khẳng định chắc nịch. Trước khi chìm vào hôn mê, Lập Cơ Uy đã nghĩ đến việc để Phong Thần hợp tác với chính phủ cùng nhau tạo nên một đế chế mới dưới biển nhưng anh biết những người có ý tưởng như mình đều không dừng lại ở việc phục sinh nhân loại đâu..
Bản thân Lập Cơ Uy cũng từng có một khoảng thời gian làm ở viện nghiên cứu địa chất quốc gia trước khi đầu quân ra biên giới được phong tướng. Cũng vì vậy mọi nghiên cứu ký sinh trùng đều tự tay anh thực hiện, chỉ là không ngờ đứa em trai đó lợi dụng khi thí nghiệm thất bại mà hạ bệ anh.