Đêm đó, Sở Ngạn nhân lúc có tiểu đội dùng xe việt dã đi tuần tra xung quanh mà đánh lạc hướng đán người quan sát. Lập Cơ Uy nhanh chóng hạ đo ván đám người trên xe tuần mà cướp xe cho Vương Vũ -”Tầm hai ba ngày nữa chúng tôi sẽ đuổi kịp, đến lúc đó trung úy Vương Vũ có nhiệm vụ bảo toàn quân số, đã nghe rõ chưa?”-
- “Tuân lệnh”- Vương Vũ nghiêm túc nhận mệnh.
Đến khi xe xa khuất, Sở Ngạn nhìn đám người bất tỉnh nở một nụ cười quái dị. Ký sinh trùng của hắn đã lâu không được thưởng thức máu tươi rồi, nếu như có thể một lượt thủ tiêu luôn đám này thì tốt. Sở Ngạn lấy ra một con ký sinh trùng từ trong túi ra, đặt vào bên trong miệng của đám người kia. Theo lệnh của hắn, ký sinh trùng nhanh chóng ăn vào trong phổi và tim của những gã tay sai xấu số.
- “Tiểu hồ ly, em không nên nhìn”- Lập Cơ Uy rất chán ghét việc bảo bối của anh phải chứng kiến việc này, bọn chúng thật bẩn, không ai được vấy bẩn hắn ngoài anh cả.
Sở Ngạn đang chứng kiến cảnh hay lại bị đôi tay che mắt lại. Tuy hơi mất hứng, nhưng sự ấm áp bủa vây khiến hắn rất thích thú, thậm chí cần cổ còn được phả một làn hơi nóng khiến hắn không thể nào tập trung xem xét được -”Đồ ngốc, anh không lạnh nhưng tôi lạnh lắm đấy”- Sở Ngạn cũng rất kích thích nhưng có một sự thật hắn không chịu được lạnh nha.
Lập Cơ Uy bật cười với sự đáng yêu của Sở Ngạn, đem hắn ôm vào lòng ngực, không nhịn được mà hôn xuống một cái -”Tiểu hồ ly, cũng may là em đến”-
- “... Tôi đến là vì anh”- Hắn một lời nói ra khiến vòng tay càng siết chặt hơn nữa.
Có lẽ, ông trời thật sự đem hắn đến vì anh...
•
Qua vài ngày, Sở Ngạn vẫn luôn từ chối để cho Lập Niên Thành biết được kết quả của cuộc thí nghiệm. Dù có thể nào hắn nhất quyết không chịu mở cửa. Cho đến khi Lập Niên Thành không nhịn được muốn phá cửa xông vào thì Sở Ngạn lại chậm rãi mở cửa, còn dặn dò chỉ một mình y được vào, thí nghiệm này không thể tiết lộ ra ngoài.
Sở Ngạn ngồi trên chiếc ghế gỗ, rót cho y một cốc nước, rồi từ từ hỏi -”Ký sinh trùng anh nuôi thế nào rồi?”-
Lập Niên Thành không ngờ hắn lại hỏi câu này, chỉ đành có thể gượng cười -”Đang lớn rất tốt”-
- “Phải rất tốt”- Sở Ngạn cười không rõ ý vị.
Nhưng không hiểu sao trong y nó thật đẹp, tựa như một đóa hoa kiều diễm đang gọi mời, khiến Lập Niên Thành không nhịn được nuốt nước bọt, giọng hơi khàn khàn tràn đầy dục vọng -”Tiểu Ngạn, cậu có từng thích tôi không?”- Những lần xoa tóc, tay chạm vào khóe môi hắn đều không từ chối, khiến trong lòng y nảy sinh một ảo tưởng rằng hắn cũng có ý với y.
Sở Ngạn đảo mắt, nụ cười vẫn giữ nguyên -”Anh biết không, những cái chạm tay của anh...”- Hắn dừng vài giây, búng tay một cái bỗng chốc nụ cười càng tươi hơn -”Thật kinh tởm đấy”-
Trước cái nhìn không tin được của Lập Niên Thành từng ký sinh trùng phá từng lớp da, lớp biểu bì của y thoát xác ra ngoài. Muốn cử động nhưng Lập Niên Thành phát hiện ra cơ thể mình không cử động được nữa, ly nước vừa rồi... có vấn đề.
- “Anh không thấy nước này có hương vị quen thuộc sao?”- Sở Ngạn híp mắt, lấy ra một lọ thuốc đen tuyền rất thân thuộc với y, là thuốc khiến cho ký sinh trùng nổ tung để ngấm chất gây mê vào máu.
- “Cậu... cậu...”- Cảm giác đau đớn khi ký sinh trùng đang dần dần chiếm cứ lấy tim, phổi, ruột gan dần dâng trào. Cái thứ thống khố này khiến y không thể nói nên lời. Nhưng khung cảnh trước mắt càng khiến Lập Niên Thành sợ hãi hơn, đó là anh trai... anh trai của y vốn đang ngủ đã tỉnh dậy rồi -”Anh... anh...”- Một câu vẫn chưa nói được hoàn thiện, cần cổ đã bị bóp chặt.
- “Không chúc mừng anh của em trở lại sao? Em trai...”- Hai người lúc này tựa như thần chết đi đến để phán xét y, đều u ám, đáng sợ đến lạ.
Ngày đó, Sở Ngạn cố ý để lộ vết thương để cho Lập Niên Thành tin rằng phải nuôi ký sinh trùng bằng máu để nó phục tùng mình nhưng ai biết được đó chỉ là một cái bẫy chứ. Ký sinh trùng non gặp máu sớm sẽ càng điên cuồng hơn nữa, sẽ càng đáng sợ hơn nữa trừ khi nó gặp phải người áp chế thích hợp. Đương nhiên, ngoài trừ Sở Ngạn có thể đem chúng nuôi dưỡng như con thì ai có thể làm được nữa chứ? Có trách thì trách tên này quá sơ ý, để ký sinh trùng đẻ trứng vào máu thôi.
Lập Cơ Uy lấy từ trong áo của Lập Niên Thành một tấm bản đồ được đánh dấu rõ rệt. Ánh mắt toát lên vẻ mãn nguyện, bản đồ mà anh vẽ không ngờ được người em này bảo quản kỹ càng như vậy. Lập Cơ Uy từng là người tham gia vào những cuộc khảo sát địa chất từ thềm đại dương đến lục địa, không biết là do nguyên nhân gì đặc biệt mà chỉ có mình anh cảm nhận được dòng chảy lạ dưới đáy biển. Thậm chí, năng lượng tích tụ ở đó cũng là lớn nhất...
Lập Cơ Uy đã từng bác bỏ suy nghĩ có một đại lục mới dưới đáy biển, được bao bọc giữa lõi và tận cùng đại dương nhưng khi mạt thế đến thì anh không còn lựa chọn khác đành tin vào nó thôi. Không ngờ một ngày lại có người đặt niềm tin vào mình.
- “Anh từng nghe thuyết không gian rỗng chưa?”- Sở Ngạn hiểu được nỗi nghi ngại của anh, chậm rãi mở ra một tờ giấy lớn, dùng bút ghi ghi vẽ vẽ thứ gì đó.
- “Thuyết không gian rỗng?”- Lập Cơ Uy vòng tay qua eo hắn, đặt cằm lên chiếc vai nhỏ nhắn đã tràn đầy dấu hôn dấu cắn mà tràn ngập ý thú vị hỏi.
- “Thế giới này hình thành dựa trên bụi cùng mảnh vỡ thiên thạch liên kết với nhau, sau đó có một nguồn năng lượng nóng chảy tạo nên lớp bảo vệ để nó duy trì được không khí cho hệ sinh thái, sau đó nguồn năng lượng này biến mất. Vậy nó ở đâu?”- Sở Ngạn vẽ ra một cột sáng tượng trưng cho năng lượng bí ẩn đó.
- “Bị đáy biển và thềm lục địa che lấp?”- Lập Cơ Uy cũng nhanh chóng bắt kịp được những lời hắn nói.
- “Phải, sau này thế giới trải qua năm thời kỳ đại tuyệt chủng nhưng lượng xương tìm được không đủ với số liệu các nhà sử học đã nghiên cứu và đưa ra. Đồng nghĩa với việc một lượng đã biến mất trước khi thời đại tuyệt chủng xảy ra”-
Chúng không thể bước chân ra ngoài vũ trụ, chỉ có tiến vào lõi hành tinh mà thôi.