Chi Vũ cũng sững người theo bóng dáng khuất dần của Khuynh Tử Minh. Lòng cậu lại đau như cắt, không chấp nhận một con người chính nghĩa như y lại quan tâm đến tà ma.
Tiểu Bạch bật cười lớn khi thấy bộ dạng ngơ ngác của Chi Vũ -”Nhóc con à, ngươi muốn đấu với chủ nhân của bọn ta sao? Nằm mơ”-
Lệ Trân nhíu mày, kéo mọi người lui về sau khi cảm thấy có điều gì không ổn. Uy lực này... chỉ có đại yêu mới có được. Quả đúng như những gì Lệ Trân nghĩ, Tiểu Bạch hiện nguyên hình là một hồ ly chín đuôi tu luyện đã qua ngàn năm sánh ngang với Hóa Thần trung kỳ, rõ ràng có thể đánh bại bọn ma tộc, sao lại bị thương được.
Ngay khắc này, toàn bộ tiểu nhị đều hiện nguyên hình. Tiểu Trư xoa xoa cái bụng lớn cười cười -”Nếu như không phải vì nghe lời lầu chủ bọn ta đã sớm xử ngươi rồi, phải không tên nửa người nửa ma - Chi Vũ”-
Tất cả yêu thú ở tửu lầu đều đại yêu với trăm năm đến ngàn năm công lực khiến cho đồ đệ của Long Thiên môn vốn đang hành hiệp trượng nghĩa cũng phải dè dặt rụt đầu trở lại.
- “Vạn Yêu lầu không dễ bị một kẻ tạp chủng như ngươi phá hủy đâu”- Tiểu Bạch khinh miệt hướng về Chi Vũ mà nói.
- “Chủ nhân của bọn ta là ma tộc nhưng thuần túy dòng máu của Ma Hoàng viễn cổ, không như người chỉ là kẻ ngoại lai không rõ ràng”- Mèo tinh thường nằm trên tay Tiểu Bạch vốn non nớt nay cũng dùng ánh mắt sắc lẹm hướng về Chi Vũ khinh khỉnh.
Nghe một lượt lời châm chọc, Viễn Nan cũng đã hiểu được đại khái tình hình, thật không ngờ kẻ mà sư tôn Vân Niên luôn dè chừng là hậu duệ của Ma Hoàng. E rằng chuyện này đã vượt tầm kiểm soát rồi.
Ma Hoàng vạn năm trước đã tạo ra Ma giới, một lượt đối đầu với tu chân giới nhưng sau khi thất bại dưới tay chính phái đã biến mất. Thời gian tuy đã qua rất dài nhưng chưa từng ai quên đi những thứ Ma Hoàng đã lưu lại trong tam giới. Chiến tranh, biến hóa, tội lỗi,... đều là những “chiến tích” của Ma Hoàng, nó khiến cho tu chân giới đều lo sợ. Sợ rằng Ma Hoàng tái sinh sẽ gây ra náo động.
Tông môn đều dè chừng, diệt trừ mọi nguy cơ trực tiếp lẫn gián tiếp giúp Ma Hoàng tái thế nhưng lại bỏ qua việc hắn để lại hậu duệ.
- “Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, tạp chủng”- Tiểu Bạch nhếch mép trước mắt tất cả mọi người lần nữa biến mất. Sức mạnh của chủ nhân đã được khôi phục, đương nhiên bọn họ phải trả lại những uất ức đã chịu bao năm chứ.
•
Trong ngục giam tắm tối, Đẳng Xích như con quỷ đói, luôn hướng về người đang bất tỉnh nhân sự trong lồng giam mà thèm khát.
- “Tiểu Ngạn cuối cùng rồi ngươi sẽ trở về bên ta thôi”- Đẳng Xích đem cằm của hắn nâng lên, bao sự yêu hận hận yêu đan xen trong con ngươi đen nhánh khiến bao ma nhân đều run rẩy.
- “Chẳng phải người ngươi yêu là Chi Vũ sao?”- Sở Ngạn hừ một tiếng, quay đầu sang một bên tránh đi sự động chạm của cái tay quỷ quái.
- “Tiểu Ngạn, năm đó là ta hiểu nhầm ngươi...”- Đẳng Xích hơi rũ mi, đau thương chạm lên gò má nóng ấm mà gã đã đánh mất suốt ngần ấy năm.
Đôi mắt của hắn hơi lóe sáng, không nương tình -”Kinh tởm”-
Nguyên chủ Vãn Ngạn vì si mê Đẳng Xích chẳng màng đến danh dự của bản thân tại chốn Ma giới, hi sinh toàn bộ vì gã, thậm chí là cả phong bế tu vi, hủy toàn bộ cơ đồ của bản thân chỉ vì ba từ -”Ngươi yên tâm”-
Hậu duệ của Ma Hoàng tuy nhiều nhưng thực sự đánh thức được ma lực cùng nó sinh sống đến khi trưởng thành rất khó khăn. Nhưng vì gã, Vãn Ngạn nguyện ý từ bỏ hết thẩy chỉ vì không muốn gã tự ti, không muốn gã cảm thấy thua kém. Nhưng đổi lại là gì? Đổi lại chỉ có sự phản bội, tồi tệ.
Gã đứng trước ma giới mà công bố người gã yêu là Chi Vũ, ngươi trở thành ma hậu nhất định cũng sẽ là Chi Vũ. Nhưng đằng sau lại muốn dây dưa cùng Vãn Ngạn.
- “Chi Vũ mang lại cho ta cảm giác bảo vệ, cảm giác của một ma tôn chứ không như ngươi cả ngày mang khí chất của đế vương khiến ta cảm thấy thật buồn nôn, phế vật”- Đẳng Xích cũng ta từng giam cầm nguyên chủ như vậy, cũng đã từng bị hành hạ dưới đòn roi, tra tấn của gã.
Trong tình trạng thập tử nhất sinh, Vãn Ngạn được các thuộc hạ của mình cứu ra nhưng từ đây cũng để lại di chứng biến dạng linh căn khiến nguyên chủ tu tiên không được, tu ma cũng không xong. Chỉ có thể mong rằng, Đẳng Xích xem bọn họ như côn trùng bò qua mặc kệ không để tâm, sống an yên qua hết đời.
Thiên đạo không chiều ý người, Đẳng Xích sau một thời gian sủng ái Chi Vũ cũng nhận ra rằng cậu ta chỉ là mang dòng máu pha loãng của Ma Hoàng, không thể hoàn toàn đánh thức ma lực nên mới sống được đến hiện tại, dù sau này có song tu cũng chẳng hiện quả gì. Truy bắt, chạy trốn chính là bốn từ dành cho kết cục của Chi Vũ.
Vãn Ngạn không muốn bản thân bị vấy bẩn cũng như phải trợ giúp một kẻ bội tình nên luôn dùng dịch dung mang theo người chạy trốn.
- “Ngươi yên tâm”- Ba từ này đã khiến Vãn Ngạn đảo điên, nhưng vì ba từ này cậu ta hoàn mất hi vọng trong sự bạc bẽo.