- “Nhìn cho kỹ đi, tên Vân Hoan đó khi bước vào Ma giới nhất định sẽ bị cạm bẫy giết chết, dù là kẻ mạnh thì sao? Quan trọng là cái đầu”- Gã đem cái tay lần mò trên gương mặt tinh tế, muốn ép những giọt nước long lanh kia chảy ra để thỏa mãn lòng chiến thắng.
Sở Ngạn chán ghét tránh thoát khỏi tay gã, lặng lẽ nhìn người đang tiến sâu vào Ma giới. Nhìn cái người mình đặt tâm can vào đang bị từng đợt từng đợt ma nhân tấn công, trong lòng âm thầm đếm từng đợt tấn công. Để nhanh chóng giải quyết những thứ dây dưa với nguyên chủ, hắn không thể không để Khuynh Tử Minh chịu ấm ức, chỉ có thể xong việc mà trả lại từng chút một.
- “Tiểu Ngạn ngoan, ma hậu sẽ là vị trí của ngươi, trái tim ta cũng chỉ có ngươi mà thôi”- Đẳng Xích khống chế Sở Ngạn, đem hắn đè xuống chiếm lấy đôi môi luôn ương ngạnh với gã qua nhiều năm nhưng khi đối diện với gương mặt quen thuộc gã lại thấy xa lạ tột cùng.
Sở Ngạn một từ không đáp, chỉ giương đôi mắt nhìn gã, sự khinh thường tràn ngập trong đồng tử -”Người yêu ngươi thì ngươi lại làm tổn thương, ngươi không yêu ngươi thì lại sủng ái hết mực, đến lúc quay đầu thì đã muộn rồi”- Lời nói này khiến Đẳng Xích trấn động không thôi, những hình ảnh vô tình chung lại dần xuất hiện xung quanh gã khiến gã bất giác giật mình.
Giọng nói non nớt, vẫn mỉm cười gọi -”Đẳng Xích, ta sau này không cần chức vị ma tôn, cũng không cần sức mạnh này, chỉ cần ngươi luôn ở bên ta là được”- Cái nắm tay ấm áp khẽ tràn vào trái tim đã lâu ngày lạnh giá kia, có phần đau đớn, có phần ngột ngạt. Nó như một cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà gã muốn nắm lấy, muốn nói rằng:
- “Ngươi yên tâm, ta không rời bỏ ngươi”- Nhưng đáng tiếc khi gã vừa chạm vào mọi thứ liền tan vào hư không.
Khung cảnh bất giác thay đổi, Vãn Ngạn nằm trên vũng máu tuyệt vọng. Đưa đôi mắt chứa đầy hận ý về phía gã, bao lời ai oán cũng không thể nói hết. Cả đời này Vãn Ngạn sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ như gã.
Một tiếng nổ lớn, khiến cho thần thức đang phiêu đãng trong mộng cảnh của gã chợt trở về thực tại. Hàn khí lan tỏa không gian khiến cho bước chân của người vừa tiến tới một bước đám ma nhân liền lùi lại một bước.
Sâu trong đồng tử của Khuynh Tử Minh đã đỏ lên, thanh kiếm trong tay cũng theo ý của chủ nhân mà phản ứng dữ dội. Một thân bạch y đã bị nhuốm đỏ, những giọt máu tanh vẫn chảy tí tách từ thân kiếm, quả thật không còn vẻ uy nghiêm của một chân quân.
Sau khi nhìn thấy cảnh ái nhân trong lòng bị trói, bị uy hiếp dưới mặt đất không khỏi xót xa và giận dữ. Vẻ mặt băng lãnh thường ngày đã biến mất, y lúc này chỉ muốn đại khai sát giới, diệt toàn bộ mọi thứ. Hàn khí liên tục xâm nhập lãnh địa ma giới, rất nhanh đã đem toàn bộ ngưòi ở đây đông cứng lại. Uy áp mạnh mẽ ngay tức khắc đã khiến cho bản năng của Đẳng Xích cảnh báo.
Nhưng ánh mắt oán giận của Vãn Ngạn cứ mãi vởn quanh trong trái tim của gã khiến gã không thể nào tập trung được mà hàn khí quấn chân. Sở Ngạn chật vật ngồi dậy, lắc cổ tay một chút liền tháo bỏ xiềng xích giam cầm mình. Vẫn chưa kịp chạy đến vui mừng với y thì người nào đó đã nhanh chóng ôm lấy hắn mà hôn lên. Nụ hôn nóng bỏng giữa sự lạnh giá khiến ai cũng sững người.
Tuy Sở Ngạn cố theo nhịp tiết tấu của y nhưng bản thân lại không theo kịp, rất nhanh đã rơi vào thế bị động, không còn dưỡng khí mà mềm nhũn trên vòng tay rắn chắc kia. Khuynh Tử Minh không nương tình mặc hắn nũng nịu, càng hôn càng hăng, càng sâu hơn khi hắn có ý định phản khán. Đến khi cả gương mặt đều đỏ ửng mà mơ màng thì mới dừng lại, nhưng đến cuối vẫn tàn nhẫn cắn lên đôi môi mỏng manh ấy đến xuýt bật máu.
Dưới cái nhìn oán giận của hắn, Khuynh Tử Minh chợt bật cười mà xoa xoa -”Xin lỗi, là do ta nóng nẩy”- Sở Ngạn híp mắt cuối cùng cũng không nhịn được sư nhớ nhung mà hôn lên môi y. Quả nhiên, nếu như không có những kẻ phiền phức này thì hắn cùng y đã “dày vò” nhau một trận rồi.
Đẳng Xích bị sự ghen tức che mờ lý trí, mặc kệ bản năng sợ hãi y bao nhiêu mà lao lên muốn cướp ngưòi trở về -”Người đâu, toàn bộ đem quân giết chết hắn cho ta”- Gã gào lên như một con thú bị xâm nhập lãnh địa, điên cuồng ra lệnh cho thuộc hạ tiếp đón kẻ xâm nhập.
Khuynh Tử Minh rũ mi, xoa đầu hắn rồi xoay thanh kiếm một chút hướng về phía Đẳng Xích, từng bước đều chứa hơi lạnh thấu xương, như sát thần đến từ địa ngục muốn cướp lấy cái mạng bẩn của gã.
Gã lui về phía sau muốn tránh thoát, nhưng càng lui về sau gã càng thấy rõ bóng đêm đang bao trùm mình, từ đằng sau một cánh tay rướm đầy máu siết chặt lấy cổ gã. Từ xa, gã trông thấy Sở Ngạn đang nhìn gã, nụ cưòi có chút quái lạ. Dưới cái bóng phản chiếu ra hai nhân ảnh khác nhau khiến gã trợn mắt.
Sở Ngạn đưa tay lên môi mấp mấy -”Hèn nhát”-