Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 122: Chương 122: Chương 8




Muôn trùng điệp điệp, trên thiên dưới địa đều có người cai trị, chỉ còn dưới mặt đất sâu hàng vạn trượng mà thôi. Đối với Sở Ngạn điều đó không thành vấn đề, khai phá biến thành biến thành ngục giam đều không phải việc khó nhưng nếu hình thành tam giới hắn sẽ phải gánh trách nhiệm rất lớn.

Sở Ngạn gục đầu lên vai y, khẽ thở dài -”Không còn cách nào khác sao?”- Hắn rất là lười nha.

Vân Huyền xoa đầu hắn -”Hủy đi nhị giới, tiêu diệt toàn bộ sinh mệnh sống, khiến thiên địa sát nhập làm một như thuở hồng hoang cũng là một cách”- Nhưng chắc chắn cả Nguyệt Lão và Hoàng Hạc Hiên đều sẽ không đồng ý.

Sở Ngạn nhìn sâu vào mắt y, khẽ bật cười -”Lời ngươi nói không phải không có đạo lý nhưng đáng tiếc chỉ là giấc mộng hão huyền”- Từ khi sinh ra, bọn họ tuy không có người truyền dạy nhưng trong tiềm thức đã được hồng hoang chỉ bảo rất nhiều. Nghiệp chướng hay nhân quả đều được tiếp nhận một cách rõ ràng tường tận.

Trong gió lộng, Vân Huyền nhàn nhạt cười, tốt thôi, dù cách hủy đi tất cả hay thành lập tam giới thì đều rất tốt.

- “Vân Huyền, ta hy vọng ngươi sẽ là tri kỷ của ta”- Sở Ngạn bất chợt nói ra một câu khiến cho y sững người trong giây lát. Nhưng rất nhanh y cũng lấy lại tinh thần, hôn lên tay hắn -”Đương nhiên rồi”-

Sở Ngạn chỉ cười, híp mắt nhìn về khoảng trời xa xa, liệu nó là thật sao?



Trong một quãng thời gian ngắn thiên địa đều rung động đến mức tưởng chừng thật sự trời sắp sập rồi. Cách thức khai phá tạo thành Minh giới quá tàn bạo, các linh hồn đều không dám đến gần dù biết rằng nơi đó sẽ là 'nhà' của mình. Sở Ngạn hoàn toàn không kiêng nể bất cứ thứ gì mà một đường phá vỡ trật tự của phần địa giới, tạo thành một Minh giới không ánh sáng.

Thậm chí, để có người cai quản Minh giới hắn không ngại sắc mặt của Hoàng Hạc Hiên mà dùng mười ba thần hồn tội đồ quăng vào Cửu Trùng Hỏa Thiên của Vân Huyền để luyện ra một trong những cánh tay đắc lực của hắn. Để cho càng hoàn thiện hơn, Sở Ngạn lại dùng tội ác nhân sinh cùng máu của mình để tạo ra một người cai quản Minh giới giúp hắn.

Có thể nói, khoảnh khắc này vô cùng đặc sắc, máu lửa cùng tiếng gào thét vang vọng khắp Minh giới khiến cho tội đồ bị giam giữ cũng phải sợ hãi, nếu như mười ba thần hồn kia không vượt qua được kiếp nạn này để thành hình thì thứ chờ đợi nó chỉ có hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất khỏi thiên địa này.

[...] - Sao lại cảm thấy ê ẩm thế này? Nó cảm thấy thật nể phục bản thân mình vì có thể sống sót dưới tay của Sở Ngạn nha.

Lucifer là sinh mệnh đầu tiên được sinh ra ở Minh giới, lúc này nó không có nhận thức về mọi thứ lắm, chỉ biết làm theo lệnh của Sở Ngạn mà chăm chỉ tạo ra những đồng loại tiếp theo của mình. Chính vì không có nhận thức mà Lucifer đáng thương đã bị Sở Ngạn bóc lột sức lao động trong suốt một ngàn năm đến khi nó có được thần trí mới biết đẩy hết các việc ấy cho đồ đệ của mình.

[Tên đáng ghét nhà ngươi, không hiểu sao lúc đấy ta lại xem ngươi là chủ nhân] - Sở Ngạn cũng không hẳn được xem là người tạo ra nó hoàn toàn, từ linh hồn đến sức mạnh đều là do tội ác của thần và nhân sinh mà có được. Hắn chỉ có việc ban cho nó mạng sống mà thôi.

Minh giới lúc đó ước chừng trên dưới chỉ có hơn mười tội đồ cai quản. Luân hồi, Vong Xuyên, Mạnh Bà,... vẫn chưa có mặt nên bọn họ dùng cách giam giữ hoặc trừng phạt để trấn áp tội đồ.

Mọi thứ dường như khá ổn, tam giới hình thành không cần phải lo lắng gì nữa. Sở Ngạn hoàn toàn không cần phải nghĩ quá nhiều như hai người kia, hắn dứt khoát chỉ cho Lucifer thần trí còn lại đều là một lũ vô hồn để tránh việc phản động.

- “Ngươi không lo lắng gì sao?”- Vân Huyền đưa mắt nhìn người trong lòng mình, không khỏi tò mò.

- “Có việc gì phải lo lắng, có đám Lucifer lo hết rồi mà”- Nếu không cần thiết hắn sẽ chẳng bao giờ xuất hiện, tốt nhất đừng để hắn xuất hiện luôn.

Vân Huyền xoa đầu hắn, sau đó Sở Ngạn lại lim dim buồn ngủ nữa rồi. Hắn tựa vào đầu lòng ngực của y, từ từ chìm vào giấc ngủ mà hoàn toàn không hay biết được gì nữa. Miếng thịt trong tay cũng rơi xuống.

- “Cảm ơn và cũng xin lỗi”- Vân Huyền chạm vào đôi má của hắn, hôn nhẹ lên đôi môi kia một chút. Y nhẹ nhàng rời đi sau khi đã đặt hắn xuống mặt đất, có phần nuối tiếc những hồi ức đẹp đẽ cũng có phần lưu luyến người trước mắt nhưng rời đi vẫn là rời đi, y có luyến tiếc nhưng không thể quay đầu được.

Sở Ngạn lúc này cũng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt có phần thâm trầm hướng về xa xăm, lại nhìn đống lửa đã tàn cũng không biết mang tâm tư gì nữa. Sở Ngạn đã từng dạy y rằng, đối với hắn không có hai chữ ràng buộc, tùy tâm sở dục làm điều mình thích vẫn là quan trọng nhất thế nên y muốn làm gì hắn cũng không cản.

Vân Huyền cũng không cần phải xin lỗi hắn, dù gì hắn cũng đã lỡ lừa gạt y mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.