Trong mi mục triền miên cùng ấm áp lấp đầy khoang miệng, Hạ Dục Niên thuần túy ôm người mình đặt nơi đầu quả tim vào lòng. Sự bình yên này, thật khó mà có được...
- “Trời sắp sáng rồi, tôi phải đi”- Sở Ngạn chạm vào bờ môi của nam nhân, hôn nhẹ lên một cái rồi quay đầu lặn xuống nước.
Hạ Dục Niên sờ sờ đôi môi của mình, cảm nhận được một ít hơi ấm còn vương trên đó khẽ bật cười. Thật tốt vì còn có hắn.
- “Phó tư lệnh... anh”- Khi Hạ Dục Niên vẫn chìm đắm trong dư âm còn sót lại thì lại nghe được thanh âm khiến y chợt lạnh mặt trở lại.
- “Việc gì?”-
Dương Liên hít một khoảng hơi lạnh, có chút run run, nhưng cậu vẫn thẳng lưng kiên quyết nhìn về phía y -”Hải yêu không phải loài sinh vật tốt gì, phó tư lệnh ngài không nên dây dưa với hắn”- Cậu thà chấp nhận rằng phó tư lệnh chán ghét mình cũng không mong trong tim y lại chứ bóng dáng của quái vật nửa người nửa cá.
- “Từ khi nào đến lượt cậu ra quyền cho tôi?”- Hạ Dục Niên không mấy bận tâm đến cậu ta, y khoác áo choàng lên người rồi lách người qua Dương Liên muốn rời khỏi.
- “Ngài đừng quên hải yêu đã tàn sát con người nhiều như thế nào, có ngày hắn ta cũng bộc lộ bản chất mà hạ sát...”- Dương Liên nắm chặt tay lại, ánh mắt hiện lên sự phẫn hận đối với hải yêu.
Hạ Dục Niên quay đầu cắt ngang lời nói của cậu ta -”Em ấy có hạ sát tôi thì tôi cũng cam tâm tình nguyện không vẫy vùng nên cậu đừng xen vào chuyện người khác”- Y nhíu mày một cái rồi bỏ đi, không một cái nhìn lại đối với người bạn trúc mã này.
Tim của Dương Liên dường như bị cái gì đó thắt chặt, môi cắn đến mức máu chảy, nước mắt tràn đầy căm giận lẫn uất ức -”Hải yêu, hải yêu các ngươi đúng là loại hại người”- Cậu ta ngồi bệt xuống mặt đất, những cảm xúc ngổn ngang hoành hành trong tim khiến Dương Liên như kiệt quệ.
- “Không cam tâm sao?”- Âm thanh trong trẻo mang hơi hướng của biển cả vang lên khiến Dương Liên trợn mắt.
Dưới ánh sáng lấp loáng của bình minh, Sở Ngạn lẳng lặng nhìn cậu ta. Đôi mắt ấy như nhìn thấu tâm can người đối diện làm Dương Liên cảm thấy như mình trở thành một con rối rỗng tuếch luôn bị người khác điều khiển.
- “Cả tộc hải yêu các ngươi chỉ biết dùng vẻ mặt ngây thơ đó để dụ dỗ nam nhân, quả thật không biết liêm sỉ”- Dương Liên trợn mắt, dường như muốn đi đến, vung một nắm đấm vào gương mặt toát ra đầy ý cười châm biếm kia.
Sở Ngạn một lần nghiêng đầu liền né được, thậm chí còn khiến cho Dương Liên phải chìm mình dưới nước biển sâu hoắm, tựa như hố đen không lối thoát. Chân cũng bị chuột rút mà dù có vẫy vùng thế nào cũng không ngoi lên mặt nước được, tưởng chừng đời này của mình đã kết thúc thì Sở Ngạn lại kéo tay cậu ta lên.
- “Nếu muốn chết cũng đừng làm ô nhiễm nước”- Sở Ngạn vẫn thờ ơ như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Dương Liên. Một câu nói xong liền hướng về biển lớn mà bơi xa.
[Sao ngươi lại cứu cậu ta?] - Bơi được một lúc xa, Lucifer mới nhập nhằng hỏi hắn. Theo như tính khí của hắn thì không nhấn đầu cậu ta xuống nước đã là may lắm rồi.
- “Một kẻ khôn ngoan sẽ biết lùi bước khi con tốt thí bị hủy diệt”- Sở Ngạn nhàn nhạt đáp, hắn cần phải dụ tên đó ra ngoài trước đó.
•
Không biết là do ai tình báo về hải yêu cuối cùng trên thế giới, các nhà khoa học ở viện nghiên cứu Hải Dương học lấy danh bảo tồn động vật quý hiếm mà chuẩn bị công cụ đánh bắt.
Lúc này, Hạ Dục Niên đã gần như không giữ được bình tĩnh nữa rồi, chỉ muốn đem những kẻ sắp đến băm thành từng mảnh vụn. Y nhanh chóng đến tổng bộ chỉ huy của Hạ Thiển. Mở cửa tiến vào bên trong lại là Dương Liên đang báo cáo bên trong. Ánh mắt y có phần trùng xuống, lạnh đến mức khiến người khác cảm tưởng nhiệt độ xung quanh đang thay đổi.
- “Liên Liên con ra ngoài trước đi”- Hạ Thiển phất tay trước cái nhìn không cam tâm của Dương Liên.
Cánh cửa dần đóng lại, Hạ Dục Niên vẫn không một lời đứng trước bàn làm việc của Hạ Thiển. Trong ánh mắt phủ một tầng giá băng kia ẩn chứa sự hoài nghi lớn lao chưa bao giờ có.
Vào ngay khoảnh khắc tưởng chừng có thể xảy ra một trận ẩu đả với không khí căng thẳng này thì Hạ Thiển đã lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí căng thẳng này -”Hải yêu là sinh vật tàn nhẫn, máu lạnh, chúng ta vẫn không nên chạm đến thì hơn”-
Hạ Dục Niên không đáp liền, chỉ cười một chút liền mới chậm rãi nói -”Đừng đòi hỏi người khác phải nhân từ khi chính bản thân mình là người tàn nhần”- Biết bao đau khổ mà con người gây ra cho hải yêu, cho biển cả ai cũng thấy được. Nhưng sự tự tôn của nhân loại đứng đầu hệ sinh thái không cho phép bọn họ dừng tay, không cho phép bọn họ cúi đầu nhận lỗi sau về mình.
- “Tiểu Niên, chính bọn hải yêu đã giết cha mẹ con, chính bọn chúng mới là kẻ đã gây ra bao tang thương trên biển, con không thể chỉ vì sắc đẹp của nó mà phản bội lại bao công sức của chú và sinh mạng của cua mẹ con”- Hạ Thiển tức đến mức, cả một mảng ngực đến khuôn mặt đều đỏ như bị phỏng. Hận không thể rèn sắt thành thép được.
Hạ Dục Niên lần nữa trầm mặc, y quay đầu hướng ra biển lớn -”Hai mươi hai năm về trước, đám người nghiên cứu của viện Hải Dương vì muốn tìm được xác của loài sinh vật huyền thoại mà không ngại sử dụng ba trăm quả ngư lôi. Một lần khiến đại dương chấn động, hải yêu không chỗ dung thân, sinh vật biển căm giận”- Y im lặng một chút, cầm lấy cuốn lịch được khoanh đỏ rõ ngày mà cha mẹ y qua đời.
- “Qua hai năm sau, hậu quả của ba trăm quả ngư lôi đã khiến cho mạch ngầm dưới đáy biển bị thiệt hại, mở ra từng đợt tấn công của sóng thần”- Hạ Dục Niên hơi xoay xoay cổ tay, dời mắt về Hạ Thiển, một cái nhếch mép sâu khiến Hạ Thiển cảm thấy tất cả các bí mật đang từ từ phơi bày -”Mà người chủ trì đợt tấn công đó không ai khác là tổng tư lệnh Hạ Thiển, phải không?”-
Đến lượt Hạ Thiển rơi vào trầm tư, ông ta không ngờ những kẻ mà mình triệt để năm đó vẫn còn sót lại một người, hai tay khép lại rồi híp mắt đầy nguy hiểm -”Tiểu Niên, cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình, ta là chú con nhưng không có nghĩa ta không dám xử phạt con”-
- “Lời nói đó thật hay không cũng chỉ có chú biết, nhưng con khuyên chú, hãy nghĩ kỹ đi. Một là đưa em ấy nguyên vẹn về tay con, hai là toàn bộ mọi người sẽ biết được vì sao biển xanh lại nổi giận”- Hạ Dục Niên chưa từng nghĩ phải dùng đến thủ đoạn này với Hạ Thiển, nhưng hiện tại nhân lực của y không cao, chỉ có thể dùng nó đưa người trong lòng về phạm vi an toàn cái đã.
Hạ Thiển tức đến bật cười -”Được, được lắm, cháu trai ngoan của ta. Không hổ là cháu trai ngoan của ta. Được, chú sẽ mang hải yêu đó làm quà cho con nhưng sau đó thì lo giữ lấy cái mạng của mình đi”- Anh hai a anh hai, con anh quả thật giống anh, đều thích xen vào chuyện của người khác.
- “Chú cũng nên giữ gìn sinh mạng, không khéo một ngày lại yên giấc nơi đáy biển”- Hạ Dục Niên vẫn như vậy, trước sau vẫn một thái độ kính cẩn khiến kẻ lõi đời cũng phải nghiến răng.
Dù phải đánh đổi bí mật quan trọng nhất, là then chốt cuối cùng để hạ gục Hạ Thiển thì Hạ Dục Niên cũng không thể để tiểu hồ ly rời khỏi vòng tay của mình.