Bể nước dày đặc của hải quân đang chứa hải yêu đang co ro cuộn tròn thành một đoàn. Đôi mắt nhắm nghiền, vết thương ở bả vai toát ra máu tanh khiến cho bể nước dù thay nước bao lần đều nhàn nhạt vị tanh của huyết sắc.
- “Tại sao lại không trị thương cho nó?”- Hạ Thiển đi đến gần bể nước, tầm mắt chăm chú vào Sở Ngạn, dường như chỉ một chút nữa, ánh mắt có thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức.
- “Thưa tư lệnh, mỗi lần chúng tôi muốn trị thương cho hải yêu, cậu ta đều kháng cự kịch liệt, nhất quyết không hợp tác dẫn đến vết thương càng nghiêm trọng hơn nữa”-
Hạ Thiển không nói gì, quả nhiên hải yêu là loại sinh vật cứng đầu không thể tả được. Ông ta đưa tay vào bể nước, muốn chạm đến đỉnh đầu Sở Ngạn thì ngay tức khắc đôi mắt đang nhắm nghiền chợt mở ra, một quơ quạng cào về phía ông ta một cái. Hạ Thiển híp mắt lại, cương ngạnh bóp chặt cổ hắn, đem ngón tay cái đã chai sạn xoa mạnh lên môi hắn, khiến đôi môi vốn mềm mại dễ dàng bật máu.
- “Đúng là hải yêu, xinh đẹp không thua gì hồ ly tinh khiến cho bất kể nam nhân nào cũng đảo điên”- Hạ Thiển nhếch mép, dùng khăn tay thấm đẫm từng giọt nước mát lạnh. Hải yêu đẹp thế này, đáng tiếc lại phải giao cho đứa cháu đó.
Sở Ngạn đợi Hạ Thiển quay lưng đi rồi, hắn mới nhàn nhạt mở đôi mắt một cách chậm rãi hơn, nụ cười trên môi càng sâu đậm hơn trông thấy, môi mấp máy ba từ -”Tìm thấy rồi...”-
[Đừng đùa chứ...] - Lucifer trợn mắt nhìn Sở Ngạn, nó cứ tưởng Dương Liên mới là tội đồ cần tìm kiếm chứ, ai ngờ lại là Hạ Thiển sao?
Sở Ngạn bỉu môi, thản nhiên đáp lại nghi vấn của nó -”Dương Liên, cậu ta không đủ khả năng để vận hành dòng thủy lưu thay đổi đâu, huống chi ngày mà cha mẹ Hạ Dục Niên mất cậu ta còn chập chững trong tay đấng sinh thành”- Ngay từ đầu Sở Ngạn cũng lờ mờ đoán được Dương Liên chỉ là con tốt thí trong tay Hạ Thiển mà thôi.
[... Lần sau hành động thì làm ơn thông báo cho đồng đội một tiếng] - Nếu không thì trước khi y bị đau tim là nó được tiễn vong về Minh giới rồi nha.
- “... Do người ngu ngốc thôi”- Sở Ngạn không ngại ngùng mà phơi bày ra sự khinh bỉ, coi thường con mèo nào đó.
[...] - Đoán được tâm tư của hắn thì bắt nó nguyện làm mèo suốt đời cũng được nữa.
•
Sở Ngạn được thả vào một bể cá lớn nhân tạo của viện Hải Dương, những loài cá xung quanh đều thân thiện hoàn toàn không sợ việc chúng rỉa xương lẫn nhau. Hải quân lục chiến canh chừng lại nghiêm ngặt, bất kể là vị giáo sư nào đến cũng không cho tiến vào bên trong. Chỉ sợ đám người áo blouse trắng này muốn nghiên cứu quá nên phát rồ, mặc kệ mạng sống mà bắt Sở Ngạn cho bằng được thôi.
Những tháng ngày sống trong bể cá nhân tạo này phải nói hết sức thảnh thơi, ngày nào cũng có kẻ mang nào là trái cây, thức ăn đến nhưng cái quái gì mà toàn đồ chay, không có một miếng thịt nào cả. Ngậm ngùi nhịn xuống mà nhai nuốt từng quả táo.
- “Có vẻ ngươi rảnh rỗi quá nhỉ?”- Dương Liên một bộ sắc mặt không tốt tiến vào bên trong, trông thấy hắn còn ăn được ngủ được, bộ dạng sắp tăng thêm một vòng nữa liền gần như nổi giận.
Hắn hướng mắt lên trần, ngắm những hàng cá tung tăng bơi lội. Viện Hải Dương này quả thật xây dựng rất công phu, chẳng những xây dưới lòng đại dương mà còn được phủ bằng kính trong suốt với mức độ chịu lực tốt nhất. Khung cảnh của biển xanh, quả thật khiến tâm tình của hắn dịu đi rất nhiều -”Không rảnh rỗi thì phải làm sao đây? Do các ngươi đem tôi đến đây kia mà”-
- “Phải, ngươi cứ rảnh rỗi tiếp đi, để cho Dục Niên bên ngoài đó chôn xác dưới tay biển cả như cách mà hải yêu các ngươi làm với cha mẹ chúng ta đi”- Dương Liên không nhịn được, một tay thật mạnh đấm vào kính cường lực, đôi mắt cậu ta đỏ au từng đợt đến đáng sợ.
Sở Ngạn khoanh hai tay trước ngực, sâu trong đồng tử hiện lên những tia khắc nghiệt đến mức khiến lũ cá vốn thân thiện cùng hắn cũng phải tránh xa -”Hạ Dục Niên xảy ra việc gì?”-
Dương Liên cười khẩy nhưng phẫn ý cùng xót xa lại tràn ngập nơi khóe mắt -”Dục Niên y phải đối mặt với nhiệm vụ ngăn chặn đợt chấn động dưới đáy biển, phải đánh cược mạng mình để giải quyết cái hậu quả do hải yêu các ngươi gây ra. Phải lấy sinh mạng để đem người cứu khỏi vòng tay của lũ điên cuồng nghiên cứu kia”- Nói đến đây Dương Liên lại không kìm lòng nức nở -”Tại sao lúc nào hải yêu các ngươi đều muốn đánh cắp toàn bộ những người ta yêu thương chứ...”-
Trong sự im lặng đáng sợ đó, chỉ có tiếng nức nở nhỏ bé của Dương Liên mà thôi. Sở Ngạn lại chán ghét không sao tả hết, ai cần y bỏ mạng vì hắn chứ...
- “Khóc thì được gì, nếu muốn sống thì lăn khỏi đây nhanh”- Sở Ngạn trầm mặc đưa ra một lời cảnh báo cuối cùng đối với toàn bộ nhân loại đứng trước mặt hắn, cũng như là một sự cứu rỗi cuối cùng hắn dành cho Dương Liên vì đã thông báo cho hắn một tin quan trọng.
Dương Liên trợn mắt, bất giác bị sát khí bủa vây theo lệnh người kia mà lui dần về phía sau. Ngay thời khắc ấy, đằng sau tấm kính là đại dương bao la dần xuất hiện cái bóng đen khổng lồ, không phải một cái mà chính là hàng trăm cái bóng đen lớn nhỏ đang dần dần bơi đến đây.
Thân hình to lớn của cá voi sát thủ chính là tiên phong đầu tiên, nó dùng cái đầu của mình một lần đâm sầm vào kính chịu lực. Lần thứ hai lại là một con cá voi khác, một đàn cá voi cứ thay phiên dùng sức muốn đánh đổ thành trì của nhân loại trên lãnh hải của mình.
Còn cá mập trắng từ mọi nơi tụ về, chúng như những chiến binh đang cố gắng giải thoát chủ nhân của mình khỏi tấm kinh ngục tù kia. Mỗi đợt tấn công của sinh vật biển như khiến biển đọng quay cuồng, thủy triều không theo bất kỳ quy luật nào mà lên xuống. Bọn chúng đang hợp lực với nhau để giải thoát cho chủ nhân của mình.
Dù rằng hải quân đã dùng đến ngư lôi, muốn khống chế đám sinh vật như trúng phải tà thuật điên dại nhưng hoàn toàn vô hiệu khi dòng thủy lưu, xoáy nước liên tục ngăn chặn tầm bắn. Nếu như bắn hụt trúng vào viện Hải Dương liền tiêu đời thế nên đám người kia một chút gan cũng dám nhấn nút bắn ngư lôi.
Sở Ngạn thì càng âm trầm hơn, hắn đưa mắt quét hết một lượt nhân loại, đôi tay hơi phẩy phẩy tay một chút khiến máu tanh tuôn ra. Điều này càng khiến cho cá mập với số lượng đông như phát điên càng điên cuồng tấn công viện Hải Dương.
Hắn nghiêng đầu một chút, đưa tay lên xoa xoa đôi môi của mình, đối với Dương Liên chỉ để lại một cái nhếch mép đầy ẩn ý. Vào thời điểm mấu chốt, kính cường lực cuối cùng đã bại trận, đem toàn bộ sinh vật nước về với tự do.
Nếu như hắn đoán không nhầm đi, nơi mà năm đó ba trăm quả ngư lôi được bắn ra chính là cái hang động mà trước đây Sở Ngạn trú ngụ thì phải. Nếu vậy thì tiện ra tay rồi, dù gì đó cũng là lãnh thổ của hải yêu mà.
- “Hạ Dục Niên...”- Hắn vốn nghĩ rằng nước cờ này đã đi rất chính xác nhưng lại quên mất hắn vẫn còn điểm yếu sau lưng.