Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 115: Chương 115: Vị Diện 8: Hồi Ức Phủ Đầy




Thiên giới được mệnh danh là chốn bồng lai tiên cảnh, là nơi tọa lạc của rất nhiều vị thần không muốn làm thiên đạo. Nhiều thần điện mỹ miều là thế nhưng chung quy lại bọn họ vẫn không bằng được tam điện được mệnh danh mỹ cảnh khó tìm ở nơi nào khác.

Tuy rằng vị hung thần của Vu điện không được lòng mọi người lắm nhưng hắn đã được tạo ra từ khi mà thiên địa thuở hồng hoang còn là cát bụi. Cùng với Thiên đế, Nguyệt Lão tạo nên tam giới khiến bao kẻ phải ngước đầu.

Thiên điện hôm nay lại yên tĩnh như bao ngày, chúng thần vẫn đang tu sửa, quản lý các vị diện để tích trữ công đức. Hoặc đơn giản là ngồi lại với nhau cười đùa, bàn tán về những chuyện bát quái khắp hàng vạn vị diện khác nhau. Nhưng hôm nay lại không được như vậy, từ xa chúng thần đã nhận được tin vị hung thần đang trên đường trở về Thiên giới. Bọn họ phải đi gia cố thần điện của mình đã, nếu không lại không có chỗ ngủ nữa thì phiền lắm.

[Ngươi đi chậm một chút đi, lão Thiên đế cũng chưa gì đã đến] - Lucifer nằm trên vai hắn, ngáp ngắn ngáp dài muốn ngủ lắm nhưng hắn đi quá nhanh khiến vai xóc nẩy không ngừng, khó ngủ thật.

Sở Ngạn liếc mắt về phía con mèo lười kia không khỏi giật giật khóe môi -”Dạo này tăng cân rồi đấy, lo mà giảm đi”-

[Mèo càng béo càng đáng yêu, ngươi lo đi đi không lại chọc giận lão thì khổ] - Lucifer biết mình cũng đã tăng vài cân rồi, nhưng nếu thừa nhận thì đâu còn mặt mũi của nó nữa hứ. Ngôn Tình Sủng

Vừa dứt câu, Sở Ngạn cũng đã đến trước của Thiên điện. Vốn là nơi ở người cai quản chúng thần nên xung quanh cũng do tứ linh canh gác, bọn chúng vừa thấy Lucifer trong hình dáng mèo liền cười không ngớt. Bạch Hồ nằm trên mái Thiên điện cũng nhướn mày -”Cũng có ngày ngươi lại chung họ với ta sao?”-

[... Con hổ chết tiệt, ta đẹp hơn người nhiều] - Lucifer không tí thiện cảm nào với tứ linh của lão Thiên đế một chút nào. Bọn chúng chỉ nhìn mặt Sở Ngạn chứ có nhìn mặt nó đâu.

Ngay lúc tưởng chừng Bạch Hổ cùng Lucifer có khẩu chiến nảy lửa thì Thanh Long lại từ từ đi ra, cúi đầu bẩm báo -”Hung thần đại nhân, Thiên đế cho mời người vào trong”- Sở Ngạn nhún vai, đem Lucifer đang đắc ý tiến vào bên trong.

Nam nhân ngồi trên cao tuy hay bị Sở Ngạn cùng Lucifer thường gọi là lão Thiên đế nhưng thực chất vẻ ngoài của y chỉ mới hai mươi đối với người phàm mà thôi.

Thiên đế - Hoàng Hạc Hiên, là một trong tam thần cùng tạo ra tam giới nhưng do cả Nguyệt Lão và Sở Ngạn đều bỏ của chạy lấy người mà mọi việc đều đổ dồn lên vai của y. Khiến cho dù ngang tuổi nhau nhưng tính cách của y vẫn luôn chững chạc hơn hai vị thần còn lại nhiều.

Hoàng Hạc Hiên xoa xoa mi tâm khi thấy người trước mắt xuất hiện, so với Nguyệt Lão ham chơi thì tên mưa nắng thất thường vẫn luôn làm y đau đầu -”Ngươi đừng có mà cười, ta cho người làm nhiệm vụ chứ có phải nói chuyện hồng trần đâu”-

Sở Ngạn đảo mắt, tiện tay lấy trái táo lau sơ qua một chút liền cắn một cái, chậm rãi nhai nuốt rồi đáp -”Ta vẫn hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp đấy thôi, có cần phải nhiều chuyện thế không?”-

- “Ngươi đừng có quên ước định năm đó”- Hoàng Hạc Hiên cảm thấy rất đau đầu, cái tên này vẫn mãi không chịu sợ sao? Một lần vướng phải hồng trần, pháp lực mất hết cũng không khiến hắn sợ sao?

Sở Ngạn chép miệng, cười cười không để ý lắm -”Ta có thể tu luyện hai lần thì lần thứ ba cũng chẳng có vấn đề gì”-

- “Ngươi nghĩ thần lực là cái quái gì? Muốn tu luyện liền có thể tu luyện sao?”- Hoàng Hạc Hiên tức giận đến mức thần lực bộc phát khiến cho Thiên điện có chút lay động.

Sở Ngạn cũng không phải kẻ chịu đánh không phản kháng, thần lực của hung thần cùng Thiên đế va chạm với nhau, có thể nói khung cảnh hiện tại chẳng khác gì Mặt Trăng và Mặt Trời va chạm, thật hùng vĩ.

[Hai người các người đủ rồi đó, muốn lại manh động cả tam giới nữa hay sao?] - Lucifer cảm thấy thật hết nói nổi với cái tính trẻ con của hai người này, mỗi lần gặp không đánh liền không được mà.

Hoàng Hạc Hiên đành nhượng bộ trước, ngồi xuống nhưng lòng lại như lửa đốt -”Có phải giao ước đã chuẩn bị có hiệu nghiệm rồi phải không?”- Thông qua sự thăm dò thần lực lúc nãy, có thể thấy được sức mạnh của hắn yếu đi không ít.

- “... Ái cha, chỉ một chút thôi”- Sở Ngạn nhàn nhạt cười, vẫn vô tâm vô phế khiến người sốt ruột.

- “Nếu như ngươi vì y mà làm đến mức này thì ngươi chưa từng buông bỏ tình cảm đó”- Hoàng Hạc Hiên trầm mặc chất vấn hắn.

Sở Ngạn lúc này không còn cười nữa, chỉ khổ sở đáp -”Ta đã từng buông bỏ rồi nhưng y không rời ta, sao ta lại nỡ bỏ lại y đơn độc một mình chứ”-

Nguyệt Lão ngay lúc này cũng tiến vào bên trong, hết thở dài nhìn hai người bằng hữu của mình, mệt mỏi xoa xoa thái dương -”Bọn ta sẽ đồng ý giúp ngươi sau khi ngươi đến vị diện này”- Chưa để hắn kịp đồng ý, gã đã cho hàng ngàn sợi tơ hồng vây lấy Sở Ngạn đem hắn cùng Lucifer truyền tống đến một nơi phủ đầy hồi ức.

- “Ta hy vọng hắn sẽ bỏ cuộc sau vị diện này”- Hoàng Hạc Hiên luôn ngửa mặt lên, cười khổ, dù không thể ưa được cái tính cách của hắn nhưng thấy hắn đau khổ, y không thể không làm gì được.

Nguyệt Lão lại không cho là như vậy -”Sở Ngạn không phải kẻ dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu, nếu ngươi không tin thì cược thử xem”-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.