Editor: Mèo lười
Đêm lạnh như nước, sao sáng như hạt đậu.
Cầm cây gạt gạt đầu ngọn nến, ánh nến nhảy lên vài cái, toàn bộ căn phòng bỗng chốc sáng ngời lên.
Tuy đã vào đêm nhưng Hạ Lưu vẫn ngồi trước gương tô vẽ, ngũ quan vốn thanh lãnh lại được nàng biến hóa tạo cảm giác kiều diễm, rực rỡ hẳn lên.
Họa Ảnh lẳng lặng đứng hầu ở sau lưng nàng, đột nhiên nghe thấy Hạ Lưu mở miệng hỏi: “Tối nay Thái tử vẫn ở lại chỗ của Thái tử phi?”
Không đợi Họa Ảnh trả lời, nàng liền cười khẽ tự giễu: “Mà thôi, hỏi cũng chỉ tự tìm thêm sầu”
Họa Ảnh lặng im nhìn bộ dáng miễn cường tô mi của nàng, mở miệng hỏi: “Nương nương có muốn dùng chút bữa khuya không? Nô tỳ thấy người tối nay không ăn được chút gì cả”
“Không có khẩu vị”
“Khẩu vị hôm nay của Lương Viện không tốt? Cẩu nô tài, ngươi hầu hạ chủ tử như vậy hả?”
Đột nhiên một câu quở trách phá vỡ đêm tối yên tĩnh, Họa Ảnh 'phịch' một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói: “Là nô tỳ hầu hạ không chu toàn, kính xin Thái tử trách phạt”
Hạ Lưu từ trong gương nhìn người vừa xuất hiện kia, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào, đây không phải nam phụ, đương kim Thái tử Phong Yến sao?
Vẻ mặt mang theo sự vui mừng, Hạ Lưu liền đứng dậy muốn hành lễ, lại bị Phong Yến một phen đỡ nàng đứng dậy, cười nói: “Chỉ có hai người chúng ta, không cần phải hành lễ”
Hạ Lưu cúi đầu ngượng ngùng cười, ánh mắt khẽ chuyển, giọng nói mang theo mười phần tư thái tiểu nữ nhi: “Không ngờ Thái tử điện hạ vẫn nhớ đến thần thiếp, vậy mà thần thiếp cứ nghĩ người đã quên vị Lương Viện này rồi chứ”
Phong Yến nâng cằm Hạ Lưu lên, chậc chậc thở dài: “Có một mỹ nhân như hoa như ngọc là nàng đây, ai mắt mù mới có thể quên mất?”
Hạ Lưu sóng mắt lưu chuyển, cười duyên nói: “Hoa nhi kia vốn đã mất sớm, điện hạ không nên dùng nàng so sánh với thần thiếp”
Hai người ai cũng ôm tâm tư riêng, thế nhưng ngược lại đều biểu diễn bộ dáng thâm tình.
Phong Yến bây giờ đối với Liễu Mộc Lâm đã tình căn thâm chủng (*), hận không thể vì nàng thủ thân như ngọc. Sở dĩ hôm nay đến chỗ của Hạ Lưu... chỉ sợ đều là vì muốn tiếp tục làm ra dáng vẻ tham luyến sắc đẹp, muốn ngụy trang cho Phong Húc xem mà thôi.
(*)Tình căn thâm chủng: tình cảm sâu nặng.
Hạ Lưu cho tất cả thị nữ lui ra, người ghé sát vào Phong Yến, thân hình mềm nhũn dựa trên người hắn. Đồng thời, mười ngón tay thon thon vừa động, đã linh hoạt tháo ra đai lưng của Phong Yến.
Thế nhưng phản ứng của Phong Yến lại không giống như dự đoán của Hạ Lưu. Hắn nhanh chóng đẩy nàng ra, trên mặt hiện vẻ không vui.
Qủa nhiên, chỉ cần nữ chính xuất hiện, nam phụ dù có phong lưu như thế nào cũng sẽ trở thành một nam nhân tốt.
Hạ Lưu rất phối hợp bày biểu tình không biết làm sao, mờ mịt nắm lấy đai lưng của hắn.
Phong Yến ngồi xuống ghế, uống cả một ly trà, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hạ Lưu, lạnh giọng nói: “Hạ Lương Viện là hoa khôi ở Di Hồng viện, chắc hẳn cũng biết mô phỏng lại thanh âm vui sướng khi hoan ái đi?”
Hạ Lưu sắc mặt tái nhợt, đai lưng trong tay dường như không đủ lực để giữ, rơi thẳng xuống đất: “Điện hạ, thần thiếp...”
Phong Yến hai mắt khẽ híp, từ cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh, “Nếu biết nghe lời, Hạ Lương viện vẫn là Lương Viện. Nếu không biết nghe lời, trong cung này tất nhiên có người khác biết nghe lời”
Hạ Lưu cúi đầu, tròng mắt đã chứa đầy lệ, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống. Xoay người, cúi đầu thổi tắt ngọn nến.
Trong phòng lập tức tối đen một mảnh.
Một lát sau, từ trong phòng truyền ra âm thanh vì vui sướng mà rên rỉ của nữ tử. Thanh âm kia khiến những cung nhân gác đêm ngoài phòng cũng có chút mặt đỏ tai hồng.
Hạ Lưu vẻ mặt không thay đổi ngồi trên giường, chuyên tâm làm việc. Phong Yến vẫn ngồi trên ghế kia, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
“A rất tốt nha, không ngờ cô cũng biết loại kỹ năng này” giọng nói của hệ thống quân đột nhiên vang lên, Hạ Lưu không để ý đến lão, chuyên tâm tập luyện kỹ xảo.
Bất quá trong lòng Hạ Lưu không ngừng hung hăng mắng chửi Phong Yến hàng vạn lần. Nam phụ cùng nam chính đều bị bệnh thần kinh giống nhau, không hổ là người một nhà.
Ngày hôm sau khi nàng tỉnh dậy, Phong Yến đã sớm rời đi.
Khi nàng đang dùng bữa thì thấy những nô tỳ từ cửa bưng vào những cái đĩa. Mở lên màn che, xuất hiện trước mắt nàng là vô số trang sức ngọc quý lóa mắt.
Trên mặt Hạ Lưu cũng không có biểu tình gì, chỉ phân phó Họa Ảnh đưa số trang sức đó nhập kho.
Buổi tối, Phông Yến lại tới, vẫn là tình huống giống ngày hôm qua.
Ngày thứ ba...
Ngày thứ tư...
Liên tục mười ngày trời, Phong Yến đều nghỉ ngơi tại Lưu Vân các của Hạ Lưu, mỗi ngày đều có vô số trang sức trân bảo được đưa đến. Có một số trân bảo mà nhiều nữ tử trong hậu cung truy cầu, thế nhưng ở nơi này lại có thể tùy ý nhìn thấy được.
Buổi sáng ngồi trước bàn trang điểm, Hạ Lưu cầm lấy chuỗi San Hô đỏ tươi mới được Phong Yến đưa tới, hơi hơi nhướn mày nói: “San Hô hồng này thật đẹp”
“Không bằng hôm nay liền dùng San Hô hồng này làm trang sức đi? Da của nương nương rất trắng, dùng San Hô hồng này nhất định sẽ làm nổi bật lên màu da trắng của người”
Hạ Lưu 'ân' một tiếng, nhìn bản thân trong gương ăn mặc vạn phần xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với hình tượng của Liễu Mộc Lâm.
Mang theo Họa Ảnh cùng khí thế đi đến đình trong hồ, quả nhiên nhìn thấy một thân y phục trắng mang điềm xấu kia. Liễu Mộc Lâm hôm nay cũng ở đằng kia cúi đầu xem cá ngư ăn, nhìn vào thật có cảm giác xuất trần.
Để Họa Ảnh đứng chờ đằng kia, Hạ Lưu chậm rãi đi đến, hơi hơi quỳ gối hành lễ: “Gặp qua Thái Tử phi”
Liễu Mộc Lâm động cũng không động, ánh mắt vẫn dán chặt trên người những con cá. Tư thái thanh lãnh cùng với hào quang của nữ chính, cũng khó trách loại nam nhân như Phong Yến và Phong Húc đều coi trọng nàng.
Chung quy càng khó lấy được càng trân quý, Liễu Mộc Lâm như vậy mới khơi gợi lên dục vọng chinh phục của nam nhân.
Hạ Lưu quan sát Liễu Mộc Lâm trong chốc lát, bỗng nhiên cười nói: “Thái tử phi thật nhàn hạ, xem cá xem nước thì có gì hay chứ, không bằng xem Thái Tử điện hạ nhiều một chút?”
Nhắc tới Phong Yến, lúc này Liễu Mộc Lâm mới ngẩng đầu, trong mắt chứa đựng tia chán ghét không hề che dấu nhìn Hạ Lưu: “Không rảnh”
Hạ Lưu che miệng cười, trong mắt đều là sự lạnh lùng: “Trong mắt người hiện tại chỉ có Nhiếp chính vương, tất nhiên sẽ không nhìn thấy điện hạ”
Bị trực tiếp chọc thủng tâm tư, Liễu Mộc Lâm trên mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng có chút giãn ra, nói: “Ta cùng Nhiếp chính vương đều trong sạch, ngươi nghĩ xấu xa như thế nào cũng không liên quan gì đến ta”
Nghe câu nói đó, Hạ Lưu càng khinh bỉ nhìn Liễu Mộc Lâm, cười lạnh nói: “Theo về bối phận, Nhiếp chính vương chính là tam thúc của người. Còn về tình cảm, Nhiếp chính vương kia nhiều lần khi dễ điện hạ. Điện hạ vốn dĩ nhiều năm trước đã đăng cơ nay lại chỉ có thể làm một Thái tử không có thực quyền. Lại nói về nghĩa, người là đại diện cho Thiên Hành đến thành thân cùng Thái Tử điện hạ, chẳng lẽ người không nghĩ đến cố quốc mà muốn cấu kết cùng Nhiếp chính vương?”
Những lời trực tiếp này của Hạ Lưu, căn bản không sai ở chỗ nào, lại khiến cho Liễu Mộc Lâm một lúc sau cũng không phản bác được chữ nào.
“Người cũng biết điện hạ làm biết bao chuyện vì người...” ánh mắt Hạ Lưu chứa đầy hận ý, giống như oán hận bình thường, lại giống như vì Phong Yến mà nói rõ mọi chuyện cho Liễu Mộc Lâm hiểu.
Liễu Mộc Lâm trong lòng chấn động, theo như lời Hạ Lưu nói, nàng biết được những thống khổ mà Phong Yến đã trải qua, cũng được biết... một mặt của Phong Húc mà nàng không biết.
Nàng chỉ biết từ khi nàng nhập cung, Phong Yến vẫn luôn là một bộ dáng vô vi tầm thường. Mà Nhiếp chính vương lại hoàn toàn bất đồng, hắn ôn nhu lễ độ, tác phong nhanh nhẹn.
Những lời này của Hạ Lưu đã đảo lộn nhận thức của nàng.
Hạ Lưu trong lòng thở dài. Vị nữ chính này lập trường thật không kiên định, chỉ cần vài lời nói đã có thể ảnh hưởng đến cô ta.
Vốn Liễu Mộc Lâm rất có hảo cảm với Phong Húc, nhưng vì những lời nói này của Hạ Lưu mà những hảo cảm kia liền giảm xuống.
Thành công chân ngòi tình cảm của hai nhân vật chính, Hạ Lưu tâm tình khá tốt xoay người rời đi.
“Nương nương...” Họa Ảnh cẩn thân quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Mộc Lâm đang đứng trong đình, do dự không biết có nên mở miệng hay không.
“Ta chỉ muốn nàng nếu nhàn rỗi thì nên quan tâm Thái tử nhiều hơn một chút mà thôi” Hạ Lưu nhìn thoáng qua Họa Ảnh, buồn bã mà cười nói: “Thái tử đã phải lòng nàng... Tuy trong lòng ta rất ghen tỵ, nhưng càng không muốn nhìn thấy điện hạ đau khổ”
Trong lòng Họa Ảnh thầm than, đỡ Hạ Lưu tiếp tục đi về phía trước.
Ban đêm, Hạ Lưu âm thầm đốt mê hương do hệ thống quân cấp, thành công mê ngủ Họa Ảnh.
Nàng đi đến tẩm cung của Phong húc.
Thị vệ canh phòng bên ngoài rất nhiều, muốn nhìn thấy Phong Húc căn bản không có khả năng. Nhưng nếu nàng không chủ động đi xoát hảo cảm, nếu không dù mười năm nữa cũng đừng mong hoàn thành nhiệm vụ.
Sau một hồi suy nghĩ, Hạ Lưu nhớ đến trong nguyên văn Hạ Lưu được Phong Húc mang về vương phủ khi nàng chỉ mới mười tuổi, hắn đối đãn với nàng rất ôn nhu. Thậm chí khi nàng không ngủ được vì gặp ác mộng, hắn cũng từng thổi tiêu an ủi nàng.
Cũng từ lúc đó, tiểu hài nữ kia liền nhất quyết muốn đi theo hắn.
Hạ Lưu tùy tiện ngắt lấy một phiến lá trúc bên cạnh, thổi lên khúc nhạc quen thuộc trong trí nhớ.
Nghe được tiếng động, thị vệ liền cảnh giác, đang lúc muốn hướng nàng chạy đến thì trong phòng bỗng truyền ra giọng nói quen thuộc: “Không có gì, lui ra đi”
Nàng lặng lẽ đứng bên trong rừng trúc bên cạnh tẩm cung, cách đó không xa nhóm người bị đẩy ra, dưới ánh trăng, người kia chậm rãi bước đến chỗ nàng. Dù Hạ Lưu đã thấy qua vô số nam tử nhưng nhân vật tựa trích tiên như Phong Húc cũng thật hiếm gặp. Hắn tựa hồ đã sớm nhận ra nàng, sau khi nhìn thấy Hạ Lưu, trên mặt không hề có một tia kinh ngạc.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên nàng không có mệnh lệnh lại tự mình đến tìm hắn. Từ sau khi Hạ Lưu bị hắn đưa vào thanh lâu mai phục, nàng và hắn liền không có thân cận ở trong vương phủ nữa.
Hạ Lưu không nói gì, chỉ như vậy nhìn Phong Húc.
Phong Húc ngươc lại mỉm cười, ôn nhu thở dài: “A Lưu, ngươi thế nhưng vẫn còn nhớ rõ khúc nhạc này”
Hạ Lưu nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: “Những thứ liên quan đến vương gia, A Lưu đều ghi khắc trong trái tim, tuyệt đối không dám quên”
[Chúc mừng bạn đạt được 1 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 26]
Phong Húc cười khẽ, xoa đầu nàng, khích lệ nói: “Bên phía Thái Tử, ngươi làm rất tốt”
Hạ Lưu có chút quẫn bách nhìn hắn, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không mở miệng được, cuối cùng lại lần nữa quỳ xuống, “A Lưu không dám lừa gạt vương gia”
“Tại sao lại quỳ xuống?” Phong Húc thở dài, đứng ở trước mặt của nàng. Nhưng vẫn giống như lần trước, cũng không có ngăn cản nàng.
“Thái Tử... vẫn chưa chạm vào A Lưu”
Nàng cúi đầu đem chuyện của Phong Yến nói ra cho Phong Húc nghe. Hắn sau khi nghe xong bỗng trầm mặc một hồi lâu.
Khóe môi Phong Húc bỗng hơi cong lên, dường như là cảm thán nói: “Không ngờ hắn đối với Thái Tử phi lại...”
Hạ Lưu cúi đầu, kể lại cặn kẽ những chuyện Phong Yến làm mấy ngày qua, nhận được lời khen của hắn: “A Lưu làm rất tốt”
Hạ Lưu ánh mắt đều lộ ra vẻ vui sướng, hoàn toàn không có bộ dáng phong lưu trước mặt người khác, chỉ mím môi cười nhìn Phong Húc.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, Phong Húc nhịn không được cười nói: “Nếu để cung nhân nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, nhất định sẽ không nhận ra”
Hạ Lưu nhìn hắn, trong mắt đen sâu thẳm kia chỉ phản chiếu bóng dáng của Phong Húc.
“Cái bọn họ nhìn thấy là Hạ Lưu giả. Chỉ có trước mặt vương gia, mới là A Lưu thật”
Thổ lộ thẳng thừng như vậy khiến cho người thâm trầm như Phong Húc cũng không tránh được sửng sốt trong chốc lát.
“Nha đầu ngốc” Hắn vươn ngon tay thon dài sờ đầu nàng, cứ như vậy lẳng lặng đứng dưới rừng trúc nhìn nàng, khóe miệng hơi mang ý cười. Nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt chứa đừng đấy tín nhiệm cùng ỷ lại.
Sương mù phảng phất dưới ánh trăng, không phân biệt rõ đây rốt cuộc là thật hay chỉ là một bức họa.
[Chúc mừng bạn đạt được 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 28]